Thần Y Trở Lại
Chương 928
Chương 928
“Ừ”.
Sau vài câu hỏi han, hai người đã đi đến một căn nhà.
Bạch Băng lấy chìa khoá ra mở cửa, ngay sau đó đã nghe thấy tiếng ti vi, cô ấy gọi: “Mẹ ơi, con về rồi”.
Một người phụ nữ trung niên đi ra, bà ấy khoảng hơn 50 tuổi: “Băng Băng về đấy hả con, đây là…”
Mẹ Bạch Băng có vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Ngô Bình.
Ngô Bình nói ngay: “Mẹ ơi, đây là Ngô Bình – bạn của con”.
Ngô Bình chào hỏi: “Cháu chào bác, cháu là Ngô Bình – bạn của Bạch Băng ạ”.
Mẹ Bạch Băng quan sát Ngô Bình một lượt, cảm thấy chàng trai này rất khoẻ khoắn, tướng mạo cũng ưa nhìn thì mỉm cười nói: “Tiểu Bình hả, mau vào nhà ngồi đi cháu, để bác đi gọt ít hoa quả”.
“Bác cứ kệ cháu ạ”, Ngô Bình vội nói.
Mẹ Bạch Băng đi rửa táo và nho rồi mang ra bàn, sau đó mỉm cười hỏi: “Tiểu Bình, cháu làm nghề gì?”
Rõ ràng mẹ Bạch Băng đã tưởng Ngô Bình là bạn trai của con gái mình, vì nếu không phải thì Bạch Băng dẫn anh về nhà làm gì?
Bạch Băng nói: “Mẹ ơi, Ngô Bình biết y thuật nên con mời cậu ấy về khám bệnh cho mẹ”.
Người phụ nữ tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tiểu Bình biết chữa bệnh ư?”
Ngô Bình cười nói: “Bác ơi, cháu là bác sĩ, nếu tiện thì để cháu bắt mạch cho bác nhé ạ”.
Mẹ Bạch Băng vội giơ tay ra, Ngô Bình chẩn mạch một lát rồi quan sát bà ấy thêm vài phút rồi nói: “Bác không mắc bệnh gì nghiêm trọng đâu, do áp lực tâm lý quá lớn khiến tinh thần sa sút, tích tụ lâu ngày thì thành bệnh thôi”.
Nghe thấy thế, mẹ Bạch Băng cúi đầu xuống rồi thở dài một hơi: “Vậy thì cũng không phải là bệnh”.
Bạch Băng tỏ vẻ tự trách: “Là tại con, nhà mình còn nợ nần nhiều mà con…”
Mẹ Bạch Băng ôm chầm lấy con gái: “Băng Băng, con đừng nói linh tinh, chuyện năm đó con không hề sai, là chúng ta gặp phải kẻ xấu”.
Bạch Băng ôm mẹ mình rồi rơi lệ, cảm giác áy náy cuộn dâng.
Ngô Bình cười nói: “Bác ơi, tên lừa đảo đó đã bị bắt rồi, vài hôm nữa tiền mà hắn lừa mọi người sẽ được trả lại”.
Mẹ Bạch Băng càng thêm kinh ngạc: “Bắt được rồi ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Cháu làm việc ở đội cảnh sát hình sự, thời gian qua cháu luôn theo sát vụ này”.
Mẹ Bạch Băng mừng rỡ: “Tốt quá rồi! Tiểu Bình, bác cảm ơn cháu, đây chính là tâm bệnh của bác, giờ là xong rồi”, nói rồi, người phụ nữ rơi lệ.
Năm đó đã có nhiều chuyện tồi tệ xảy ra, chồng bà ấy mất, nhà thì nợ cả đống tiền, điều đó làm mẹ Bạch Băng luôn sống trong lo lắng thấp thỏm. Bà ấy không dám thể hiện ra ngoài vì sợ ảnh hưởng đến con gái, vì ngày ấy Bạch Băng đã chịu đả kích nặng nề, thậm chí còn có suy nghĩ tự tử.
Ngô Bình cười nói: “Việc cháu nên làm thôi ạ, bác đừng cảm ơn làm gì. Cháu sẽ kê một toa thuốc, ngày mai bác hãy đi mua rồi uống mười ngày liên tục, đảm bảo sẽ thấy khoẻ hơn ạ”.
Mẹ Bạch Băng gật đầu: “Ừ, bác nhớ rồi”.
Bạch Băng vui mừng nói: “Bao giờ mẹ khoẻ lại thì đến huyện Minh Dương ở với con nhé”.
Mẹ Bạch Băng giữ hai người ở lại ăn cơm, nhưng Bạch Băng và Ngô Bình đã ăn rồi nên không ăn thêm nữa.