Thần Y Trở Lại
Chương 923
Chương 923
Ngô Bình hỏi tiếp: “Nếu tôi từ chối, họ có giết người diệt khẩu không?”
Lạc Trường Sinh lắc đầu: “Không đâu. Người của Địa Tiên Giới không thể trực tiếp tham gia vào những việc ở trần gian, nếu không sẽ bị phạt nặng. Dù họ muốn gây bất lợi cho cậu thì cũng chỉ có thể dùng đến thuộc hạ ở trần gian, tuyệt đối sẽ không lộ diện”.
Ngô Bình chớp mắt: “Cuối cùng thì đều là người của phàm trần chiến đấu với nhau?”
Lạc Trường Sinh đáp: “Phải. Những người đã giết cả nhà tôi, không một ai thuộc Địa Tiên Giới cả. Họ đều là giới tu chân ở trần gian. Tôi nhớ rõ tên của bọn họ. Rồi sẽ có một ngày tôi tìm họ trả thù!”
Ngô Bình nói: “Đến hôm nay, e là tu vi của họ vẫn cao hơn ông”.
Lạc Trường Sinh nghiến răng: “Chỉ cần tôi không chết, thù này tất báo!”
Ngô Bình khuyên giải: “Ông hãy tu luyện công pháp thật tốt. Chuyện ông vượt qua họ chỉ là vấn đề thời gian”.
Lạc Trường Sinh trả lời: “Mong vậy. Cậu không cần lo lắng về Địa Tiên Giới. Tiền đồ của cậu rất xán lạn, mấy năm nữa thôi là đứng trên bọn họ rồi”.
Ngô Bình cười bảo: “Hình như ông rất có lòng tin ở tôi”.
Lạc Trường Sinh cười ha ha: “Tôi biết xem tướng mệnh đấy. Lần đầu gặp cậu đã biết cậu rất phi thường, tiếc là kiến thức nông cạn, không thể nhìn xa hơn”.
Lúc này, Lạc Mộng Trần đi đến và rót trà cho họ.
Lạc Trường Sinh nhìn cháu cố, đột nhiên bật cười: “Cậu đã ngủ với Mộng Trần chưa?”
Suýt nữa Ngô Bình đã phun hết trà trong miệng ra. Anh bị sặc, ho mấy cái mới đáp: “Ông có thể đứng đắn một tí không?”
Lạc Trường Sinh bỗng nghiêm mặt nói: “Nói đến chính sự, tôi đã quyết định sẽ từ từ chuyển tài nguyên của tập đoàn Sanyo đến nước Viêm Long”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Sao lại chuyển tài sản đến Viêm Long?”
Lạc Trường Sinh đáp nhẹ: “Vì cậu”.
“Tôi ư?”, Ngô Bình rất bất ngờ.
Lạc Trường Sinh gật đầu: “Trước khi gặp cậu, tôi gần như đã tuyệt vọng, không còn nhìn thấy tương lai nữa. Nhưng từ khi quen biết cậu, tôi ngày một tốt hơn, tu vi hồi phục, chuyện ở Đông Doanh cũng dần được giải quyết. Ngay cả Mộng Trần cũng được cậu giúp đỡ, thăng thành Tiên Thiên. Thế nên tôi mong mình có thể trở thành ‘người bảo vệ’ của cậu, giúp đỡ cậu dựng nên nghiệp lớn!”
Người bảo vệ? Ngô Bình nhìn ông ta với vẻ kinh ngạc.
Lạc Mộng Trần tò mò hỏi: “Người bảo vệ nghĩa là gì vậy ông?”
Lạc Trường Sinh đáp: “Trên thế giới này, cứ cách một trăm năm hoặc vài trăm năm sẽ sinh ra một thiên tài xuất sắc, nếu có thể thuận lợi trưởng thành thì chắc chắn sẽ toả sáng rực rỡ, vang danh thiên hạ. Một khi người như vậy xuất hiện, sẽ có một nhóm người sẵn sàng đi theo, tôn người này làm chủ và phò tá người này trưởng thành, dù chết cũng không hối hận!”
Nghe giải thích xong, Lạc Mộng Trần rất đỗi ngạc nhiên: “Ông muốn phò tá anh Ngô Bình ạ?”
Nên biết rằng Lạc Trường Sinh là Địa Tiên. Địa Tiên có lòng kiêu hãnh và tôn nghiêm, không dễ dàng thần phục kẻ khác. Nếu không thì năm xưa Lạc Trường Sinh đã chẳng bất hoà với Nghiêm công tử.
Lạc Trường Sinh nói: “Đúng thế, Mộng Trần. Ít lâu sau, cháu sẽ biết sự lựa chọn của ông là hoàn toàn chính xác”.