Thần Y Trở Lại
Chương 916
Chương 916
Anh ta không nói ngay thì Ngô Bình cũng không vội, anh nói: “Một người bạn tặng cho tôi đấy, bình thường tôi không nỡ uống đâu, nay có anh Đường đến chơi nên tôi mới lấy ra tiếp đãi”.
Thật ra đây có phải trà ngon gì đâu, chỉ là hàng Ngô Mi đặt mua trên mạng thôi, giá rất rẻ.
Đường An cười phá lên nói: “Cậu Ngô, tôi nghe Băng Vân nói cậu rất giỏi y thuật đúng không?”
Ngô Bình: “Giỏi gì đâu, tôi chỉ biết chút ít thôi, anh Đường có gì muốn hỏi?”
Đường An thở dài một hơi: “Chắc cậu Ngô cũng nhìn ra tôi có bệnh trong người đúng không?”
Ngô Bình cười nói: “Anh Đường, đừng bảo anh đến chỉ để khám bệnh nhé?”
Đường An cười lớn nói: “Tôi chỉ tiện thể muốn nhờ cậu khám cho tôi, còn việc chính vẫn là về manh mối”.
Ngô Bình liếc nhìn anh ta rồi nói: “Đúng là anh có vấn đề thật, do tu luyện quá nhanh nên tiến vào cảnh giới Tiên Thiên không được vững chắc. Sau này tiến vào cảnh giới Võ Vương, chắc anh đã nhờ đan dược để đột phá, đúng không?”
Đường An ngạc nhiên rồi dựng thẳng ngón tay cái: “Cậu Ngô đúng là thần y! Đúng thế, năm xưa tôi gặp may nên đã mua được hai viên đan dược với giá cao. Một viên giúp tôi đột phá cảnh giới Tiên Thiên, viên kia thì giúp tôi lên cảnh giới Võ Vương. Nhưng đột phá xong, tôi luôn cảm thấy sức mình không bằng tu sĩ cùng cảnh giới. Nhiều năm qua, tôi thường xuyên thấy lo sợ, cảm giác kiểu gì cũng có chuyện”.
Ngô Bình: “Cảm giác của anh đúng đấy, đó là sự phán đoán về sự thay đổi của cơ thể. Nếu anh không có cách xử lý thì vài năm nữa sẽ tẩu hoả nhập ma”.
Nghe thấy thế, Đường An run lên rồi vội nói: “Cậu Ngô, cậu hãy giúp tôi”.
Ngô Bình trầm ngâm rồi nói: “Giúp anh thì được thôi, nhưng tôi sẽ tốn rất nhiều công sức và cả đống thiên tài địa bảo”.
Đường An cười nói: “Cậu Ngô, dù có phải tốn kém ra sao tôi cũng lo được hết! Còn về phần cậu, tôi cũng sẽ trả công cho cậu xứng đáng”.
Ngô Bình cười nói: “Thế thì tốt, à anh còn nợ tôi hai chiếc xe đấy”.
Đường An cười phá lên: “Cậu Ngô, tôi đã chuẩn bị xe xong rồi”.
Nói rồi, anh ta lấy một chiếc chìa khoá xe và một tờ chi phiếu.
Đường An nói: “Cậu Ngô, chuyện lần trước người của tôi đã khiến cậu sợ hãi, tấm chi phiếu này là chút lòng thành của tôi”.
Ngô Bình đương nhiên không khách sáo, anh nhận chiếc chìa khoá và tờ chi phiếu luôn rồi nói: “Được, lát tôi sẽ kê đơn cho anh. Anh hãy chuẩn bị đủ dược liệu, khi nào đủ rồi thì tôi sẽ điều trị cho”.
Đường An mừng rỡ: “Được, cảm ơn cậu Ngô”.
“Giờ nói đến chuyện manh mối đi”, Ngô Bình vào chuyện chính.
Đường An lập tức nghiêm túc nói: “Kẻ đứng sau chắc là một nhân vật lớn ở viện trưởng lão, thực lực không kém gì ông nội tôi đâu”.
Ngô Bình tò mò: “Là ai?”
Đường An nói rành mạch: “Đường Thiên Hạc”.
Đường Băng Vân kinh ngạc: “Cái gì? Là Đường Thiên Hạc ư?”
Thấy cô ấy phản ứng như vậy, Ngô Bình hỏi: “Băng Vân, ông ta có lai lịch thế nào?”