Thần Y Trở Lại
Chương 887
Chương 887
“Tốt nhất đừng dính vào chuyện của Đường Môn, không sẽ liên luỵ cả nhà đấy”, một giọng nói u ám vang lên trong điện thoại.
Ngô Bình nổi giận rồi gằn giọng: “Nhờ câu nói này là người đứng sau lưng mày sẽ bị tiêu diệt!”
“Ha ha, nếu cậu cứ cố chấp như vậy thì cứ chờ hốt xác người nhà đi”, dứt lời, bên đó đã ngắt máy.
Ngô Bình sa sầm mặt với vẻ hung dữ, tên đó dám lấy người nhà ra để đe doạ anh, điều này đã chạm tới giới hạn của anh rồi! Cuộc điện thoại ấy đã khiến anh bừng lửa giận.
“Anh Hàn, tra hộ em số điện thoại này, luôn nhé”, Ngô Bình lập tức gọi cho Hàn Bạch.
Đúng là Hàn Bạch có khác, chưa tới mười phút sau, Ngô Bình đã nhận được kết quả rồi. Số điện thoại ban nãy dùng sim rác để gọi cho anh, nhưng không làm khó được Hàn Bạch. Anh ta đã lệnh cho nhân viên đột nhập vào kho lưu trữ của nhà mạng, để lấy thông tin của người sử dụng, đồng thời mượn đó để lần ra định vị của tên đó. Kết quả cho thấy người này đang ở huyện Minh Dương!
Có được địa chỉ xong, Ngô Bình gọi Lạc Trường Sinh rồi nói: “Ông Lạc, tối nay hãy trông chừng ở nhà tôi”.
Lạc Trường Sinh: “Cậu cứ yên tâm”.
Ngô Bình nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân, cô đi nghỉ đi, tôi đi rồi về ngay”.
Dứt lời, anh chạy đi ngay, cương khí hộ thể xé rách không khí, phát ra âm thanh như tiếng rồng ngâm. Ngô Bình đang thi triển một thuật di chuyển tên là Phi Long Bộ của Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết, dùng cương khí xé rách không khí, làm giảm lực cản.
Một khi thi triển thuật này thì sẽ di chuyển rất nhanh, trọng tâm chỉ có một điểm nhỏ nên rất tiết kiệm sức. Ngô Bình chạy như một mũi tên trong đêm, nếu có người đi trên đường thì chắc chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng lao vụt qua, nhưng chớp mắt một cái đã không thấy đâu nữa.
Có ba người đàn ông đang ngồi vây quanh một cái bàn tròn trong phòng của một khách sạn ở huyện Minh Dương, một người có vết sẹo đỏ gần khoé miệng nói: “Thằng này không coi lời đe doạ của chúng ta ra gì, xem ra phải cho nó nếm mùi một chút rồi”.
Một tên khác mắt lác nói: “Tìm người nhà của nó rồi giết một đứa đi, đảm bảo sợ ngay”.
Tên có sẹo trên mép nói: “Lệnh của cấp trên là cho nó biết khó mà lui, nếu nó không biết điều thì trừ khử luôn”.
Lúc ba người đó đang nói chuyện, Ngô Bình đang tìm mục tiêu ở từng tầng khách sạn. Cuối cùng, anh đã tới cửa phòng của ba tên đó. Anh dễ dàng nhìn thấy mặt mũi của họ nhờ khả năng nhìn xuyên thấu, cả ba người này đều là cao thủ.
Kẽo kẹt!
Ngô Bình vặn nắm đấm cửa rồi lẻn vào.
Ba người kia giật mình rồi nhìn chằm chằm ra cửa, khi họ nhìn rõ Ngô Bình là ai thì đều tỏ vẻ khó tin.
“Là mày!”
Ngô Bình gằn giọng nói: “Là mày vừa uy hiếp tao đúng không?”
Tên có sẹo trên méo cười lạnh nói: “Đúng, mày có thể tìm thấy bọn tao nhanh như vậy chứng tỏ cũng giỏi đấy. Nhưng tao nói cho mày biết, mày không là gì với bọn tao đâu…”
Tên đó còn chưa nói hết câu thì đã bị Ngô Bình bóp cổ rồi đập mạnh xuống đất, căn phòng rung lên. Xương của tên kia đã gãy, hắn hộc máu rồi sợ hãi nhìn Ngô Bình: “Mày định làm gì?”
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Dám lấy người nhà tao ra để đe doạ thì mày phải chết!”