Thần Y Trở Lại
Chương 878
Chương 878
Ngô Bình rất kinh ngạc: “Mày biết nó sao?”
Đông Hoàng lại gật đầu, nó dùng móng vuốt vỗ bàn sau đó chạy nhanh về ổ chó, cắn ra một chiếc nhẫn đồng mặt dẹt, để nó lên trên bàn.
Ngô Bình sững người, sau đó cầm nhẫn lên quan sát. Anh phát biện trên bề mặt chiếc nhẫn có khắc tiên văn, vừa nhìn đã biết là một món pháp khí. Mắt anh sáng lên, vội nói: “Đông Hoàng, mày muốn dùng nó để đổi quạt của tao à?”
Đông Hoàng gật đầu, cứ như đang nói: “Mau đổi đi, lần này anh hời to rồi đấy”.
Ngô Bình nhếch môi: “Đông Hoàng, mày đừng có nghĩ tao không biết nhìn hàng. Chiếc quạt nảy không đơn giản đâu. Thế này nhé, mày còn đồ gì khác không, cầm ra cho tao xem”.
Đông Hoàng nhìn chằm chằm Ngô Bình, sau đó quay đầu chạy vào ổ chó. Lần này nó ngậm ra một cái vòng tay. Vòng tay có màu tím đen, được xâu từ mười tám hạt ngọc khắc đầu quỷ.
Ngô Bình cầm vòng tay lên, hỏi: “Thứ này dùng để trấn tà sao?”
Đông Hoàng gật đầu như muốn nói: “Lần này anh hài lòng chưa?”
Ngô Bình cười nói: “Được, tao sẽ đổi quạt lấy nhẫn và vòng tay của mày”.
Đông Hoàng lập tức ngậm lấy vòng tay và nhẫn, hiển nhiên nó không muốn đổi cả hai.
Ngô Bình khẽ ho một tiếng, nói: “Đông Hoàng, miếng ngọc trước đó tao đưa mày giúp ích rất nhiều cho mày đúng không?”
Đông Hoàng cúi đầu, đôi mắt nó xoay chuyển vài cái, sau đó nó nhả nhẫn và vòng tay để xuống mặt đất, rồi gật đầu với Ngô Bình.
Ngô Bình cười hì hì, sau đó cầm lấy nhẫn và vòng tay, và cũng vứt quạt xuống dưới đất, nói: “Đông Hoàng, bây giờ cuối cùng tao cũng hiểu người của thị trấn Hoa Thần tại sao lại tìm mày. Vì mày có rất nhiều bảo bối mà họ cần, đúng không?”
Đông Hoàng gật đầu, sau đó nó cắn lấy chiếc quạt chạy về ổ chó.
Ngô Bình rất tò mò, anh muốn tới ổ chó xem nhưng lại thôi. Đông Hoàng không phải chó bình thường, không nên chọc vào nó thì hơn.
Anh nghịch chiếc nhẫn và vòng tay. Theo như hiểu biết của anh về trận pháp thì chiếc nhẫn này hẳn là một pháp khí phòng ngự, nếu muốn dùng nó thì trước tiên phải có thần niệm. Vòng tay đầu quỷ là pháp khí trấn tà, cũng là một thứ tốt.
Sau khi nghiên cứu một lúc, anh liền chuyên tâm tu luyện mãi đến đêm khuya mới nghỉ ngơi. Người tu hành như anh khi đi ngủ sẽ không hề nằm mơ, đặt lưng xuống là sẽ ngủ say, khiến cơ thể và tinh thần được nghỉ ngơi đầy đủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mới sáng ra anh đã gọi điện cho Đường Băng Vân. Đường Băng Vân đã đưa người và máy xúc đến huyện Thuần Nhiên. Anh liền vội vàng chuẩn bị một chút rồi lái xe đến đó.
Thạch Thành và huyện Thuần Nhiên chỉ cách nhau một con sông, qua cây cầu bắc qua sông, lái hơn một trăm cây số nữa là tới. Anh chỉ lái hơn một tiếng đồng hồ là đã tới nơi.
Khi đến thôn Hóa Long của huyện Thuần Nhiên, Ngô Bình thấy có một khu trục vớt đang được xây dựng cạnh đình nghỉ mát, nó giống như cần trục hình tháp, có mười mấy công nhân đang làm việc ở đó.
Xe Đường Băng Vân đỗ trong sân nhà họ Chu, anh thầm nghĩ, chẳng lẽ Chu Tiểu Lôi quay về rồi?
Anh liền lái xe vào trong sân, quả nhiên Đường Băng Vân và Chu Tiểu Lôi đi ra từ trong nhà.
Chu Tiểu Lôi rất vui, cô ấy cười nói: “Anh Ngô Bình, anh đến rồi!”