Thần Y Trở Lại
Chương 870
Chương 870
Chu Thanh Nghiên gật đầu, khi thấy bánh bao gạch cua trên bàn thì cười nói: “Của tiệm Tô Ký sao?”
Ngô Bình rất bất ngờ: “Em biết nhìn hàng đấy nhỉ, còn nhớ cả bánh bao của tiệm Tô Ký”.
Chu Thanh Nghiên nói: “Tất nhiên rồi, em ăn bánh bao của tiệm đó từ hồi còn bé tý đấy”.
Sau khi ăn bữa sáng, Chu Thanh Nghiên đi làm. Ngô Bình thì ở nhà tu luyện Kinh Lôi quyết, đến buổi trưa thì anh đã hoàn toàn nắm bắt được Kinh Lôi quyết.
Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, anh lấy ra phiến lá đó rồi nhìn chằm chằm vào những đường gân lá, lẩm bẩm: “Thứ năng lượng này rốt cuộc là gì vậy?”
Nghĩ vậy, tay phải của anh nắm chặt lá ngọc rồi bóp mạnh, một tiếng “rắc” vang lên, lá ngọc nát vụn, một sợi năng lượng màu xanh thấm vào lòng bàn tay anh.
Khi luồng năng lượng này đi vào cơ thể, anh liền cảm nhận được tiềm năng của sinh mệnh đang tăng lên cực nhanh. Tiềm năng của sinh mệnh chính là thuộc tính cơ bản nhất của sinh mệnh, tiềm năng càng lớn thì khả năng của bản thân càng mạnh!
“Nó có thể khiến mình tăng cường sức sống sao?”, anh kinh ngạc, bởi anh biết rằng đây là một tác dụng vô cùng to lớn!
Lúc này Đông Hoàng đi tới, nó nhìn chằm chằm mấy mảnh ngọc vỡ trên đất, ánh mắt vô cùng khát vọng.
Ngô Bình giật mình, nói: “Đông Hoàng, mày cũng nhận ra thứ này sao?”
Đông Hoàng gật đầu, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt ngập nước đáng thương tựa như đang nói, có thể cho một ít không?
Ngô Bình thấy rất vui vẻ, nói: “Mày mà cũng có lúc phải cầu xin người khác à? Được rồi, mày có thể chọn một cái”.
Anh để tất cả kiếm ngọc, đao ngọc xuống đất để Đông Hoàng chọn. Đông Hoàng chọn miếng ngọc hình lưỡi móc có đường tơ màu xanh bên trong. Nó nuốt chửng miếng ngọc, sau đó tiếng rắc rắc phát ra từ trong miệng nó.
Miếng ngọc vỡ nát, một luồng năng lượng màu xanh đi vào trong cơ thể Đông Hoàng. Thoáng cái, toàn thân nó run rẩy, ngã thẳng xuống đất, không còn động đậy nữa.
Ngô Bình giật thót tim, anh nhìn kỹ mới phát hiện Đông Hoàng không sao, nó chỉ rơi vào trạng thái như đang ngủ.
Anh lẩm bẩm: “Đây rốt cuộc là năng lượng gì vậy?”
Anh lo rằng mình sẽ bị như Đông Hoàng nên không dám tiếp tục hấp thu những năng lượng khác nữa mà chuyển sang tu luyện đoàn thể thuật.
Luyện hơn nửa tiếng đã đến giờ cơm trưa. Có người ấn chuông cửa, cánh cửa mở ra, một cô gái xinh đẹp mặt trái xoan đứng ngoài cửa, đó chính là Hạ Lam. Cô ấy mặc một chiếc váy rất thời thượng, ánh mắt Ngô Bình liền sáng lên.
“Xin chào, tôi không làm phiền anh chứ?”. Cô ấy cười hỏi, trên tay cầm một chai rượu vang.
Ngô Bình nói: “Là cô à, mời vào”.
Hạ Lam đi vào nhà, sau khi nhìn xung quanh, vô ấy cười nói: “Nhà anh trang trí đẹp quá”.
Ngô Bình nói: “Là chủ cũ trang trí đấy, tôi chỉ mua rồi ở thôi”.
Hạ Lam đưa chai rượu cho anh: “Tôi cất kỹ chai rượu này lắm, khá ngon đấy. Giờ tôi tặng cho anh”.
Ngô Bình vội nói cảm ơn. Anh nhìn năm sản xuất rượu, là từ 50 năm trước từ một trang trại rượu nổi tiếng, giá trị của chai rượu này ít nhất cũng phải mấy chục nghìn tệ.