Thần Y Trở Lại
Chương 843
Chương 843
Ngô Bình cau mày: “Lý Nhược Đình, cô đừng suy bụng ta ra bụng người, Nhiếp Bân là cái thá gì chứ, muốn đi theo xách dép cho Băng Vân cũng không được đâu”.
Lý Nhược Đình cười lạnh: “Suy bụng ta ra bụng người ư? Ha ha nếu cậu ta thật lòng tốt với tôi thì sao lại phá hỏng chuyện tốt của tôi? Anh có biết tôi phải mất bao tâm tư với câu được Nhiếp Bân không?”
Đường Băng Vân ngẩn ra: “Là cậu chủ động tiếp cận Nhiếp Bân ư?”
“Thì sao? Tôi xinh thế này, tại sao không tận dùng điều đó để cho mình một cuộc sống tốt hơn chứ? Cậu tưởng chúng tôi ngu ngơ như cô chắc?”, Lý Nhược Đình quát lớn.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Cô ăn nói cho cẩn thận, cô đang làm tổn thương tới một người thật lòng tốt với cô đó”.
“Thôi đi! Loại bạn kiểu này tôi không thiếu”, Lý Nhược Đình quay mặt đi.
Vu Tiểu Nhiễm chưa mất hết lý trí như Lý Nhược Đình, cô ấy nghi hoặc nhìn Ngô Bình: “Ngô Bình, rốt cuộc anh là ai? Tại sao đến anh Bạch cũng sợ anh?”
Ngô Bình không trả lời, chỉ vỗ vai Đường Băng Vân: “Chúng ta đi thôi”.
Đường Băng Vân cúi đầu xuống rồi lặng lẽ rời đi, Vu Tiểu Nhiễm định đuổi theo nhưng đã bị Lý Nhược Đình cản lại, cô ta lạnh lùng nói: “Cậu thử đi xem, tớ sẽ không chơi với cậu nữa”.
Vu Tiểu Nhiễm khẽ thở dài, sau cùng cũng dừng lại, nói: “Đình Đình, không cần làm như vậy đâu, chúng ta là bạn tốt của nhau mà”.
Lý Nhã Đình nhắm mắt lại đáp: “Đừng nhắc nữa, từ giờ trở đi, mình không quen ai tên là Đường Băng Vân cả!”
Sau khi ra khỏi quán rượu, Đường Băng Vân im lặng bước về phía trước, Ngô Bình thì đi bên cạnh. Anh hỏi: “Hay là tôi ôm cô một cái an ủi nhé?”
“Anh cút đi”, Đường Băng Vân cảm thấy rất phiền nên nói nặng lời.
Ngô Bình cười đáp: “Đây là chuyện tốt. Những người không cùng thế giới quan ở bên cạnh nhau vốn đã không thể hòa hợp. Sau này, họ sẽ có cuộc sống riêng, theo đuổi điều mà họ cho là hạnh phúc”.
Đường Băng Vân đột nhiên đứng lại, sau đó quay người lại ôm chặt lấy anh.
Ngô Bình có thể cảm nhận được cô ấy đang rơi lệ, chẳng mấy chốc vai áo anh đã ướt một mảng lớn. Anh thầm thở dài, Đường Băng Vân xuất thân từ hào môn nhưng trong lòng luôn cảm thấy cực kỳ cô đơn. Những người chị em tốt đó là chỗ duy nhất cô ấy có thể gửi gắm tâm tình. Giờ chỗ dựa tinh thần đó cũng biến mất, không cần nghĩ cũng biết cô ấy buồn đến mức nào.
Anh vỗ nhẹ lưng cô, nói: “Từ giờ trở đi, tôi chính là “chị em tốt” của cô. Khi bà dì đến thăm cô có thể gọi điện cho tôi, tôi sẽ nhắc cô uống nhiều nước”.
“Anh đáng ghét chết đi được”, Đường Băng Vân bật cười trong làn nước mắt, bàn tay nhỏ khẽ nhéo thắt lưng anh một cái.
Ngô Bình cười toét miệng, sau đó ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy một khách sạn. Anh nói: “Băng Vân, hay chúng ta đi thuê phòng đi, sau đó tôi sẽ tiếp tục đả thông tư tưởng cho cô”.
Đột nhiên, anh cảm nhận được một luồng sát khí kinh hoàng bao trùm lên không gian xung quanh. Ngô Bình sợ hãi vội lùi về sau mấy bước, cười gượng đáp: “Tôi đùa thôi mà, cô đừng nghĩ là thật”.
Đường Băng Vân nhìn anh, nói: “Anh có muốn được thấy sức mạnh thực sự của Đường Môn để mở rộng tầm mắt không?”