Thần Y Trở Lại
Chương 826
Chương 826
“Là một pháo đài mà tổ tiên nhà họ Thạch chúng tôi xây nên, đã có lịch sử hơn năm trăm năm rồi. Giờ người nhà họ Thạch vẫn còn sử dụng nó”, ông trẻ vội vã đáp.
Ngô Bình: “Tốt lắm, đi trước dẫn đường đi. Đừng có giở trò, không thì một chưởng của tôi cũng đủ cho cậu về chầu tổ tiên”.
Ông trẻ vội vã đáp: “Được được, tôi đưa anh đi”.
Ngô Bình đặt cậu ta xuống, ông trẻ kia thở không ra hơi, nói: “Cô ấy không sao cả, anh đừng hại tôi, tôi đưa anh đến đó”.
“Nếu cô ấy thực sự không sao thì cậu sẽ không phải chết”, Ngô Bình lạnh lùng đáp.
Ông trẻ bực bội đi trước dẫn đường. Hai người họ đi xuống dưới, đám người ban nãy đi sau một đoạn.
Người đàn ông trung niên đi sau cùng cười âm hiểm: “Phen này thằng cha đó chết chắc rồi!”
Một thanh niên bên cạnh hỏi: “Chú, sao lại chết được?”
Người đàn ông trung niên đáp: “Pháo đài nhà họ Thạch có ông tổ nhà họ Thạch trấn giữ. Chú nghe nói, ông tổ nhà họ Thạch từ lâu đã là cao thủ Tiên Thiên. Nếu không thì nhà họ Thạch lấy đâu ra sức mạnh như thế này?”
Thanh niên kia sáng mắt lên: “Nói như vậy thì tên kia chết chắc rồi!”
Người đàn ông trung niên: “Ông tổ thương nhất ông trẻ này. Tên đó đánh ông trẻ bị thương thì chết là cái chắc!”
Ông trẻ đi trước dẫn đường, hai người đi xuyên qua một con hẻm nhỏ thì thấy một rừng trúc, đường đi còn được lát gạch đỏ. Băng qua rừng trúc, họ đã thấy có một toà tháp cao mười mấy mét, bên trên có chòi gác hình mũi tên, vừa nhìn đã biết là di tích cổ lâu đời.
Cửa toà tháp đang mở, đường đi cũng được lát gạch đỏ vuông vức vào tít bên trong. Ông trẻ đứng trước cửa rồi ngoái lại nhìn Ngô Bình: “Người ở trong này”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Không ngờ nhà họ Thạch các người còn có một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, hay đấy.
Ông trẻ thoáng ngạc nhiên, sau đó chợt chạy vào trong rồi vừa chạy vừa gào lên: “Cụ ơi, có người đánh con!”
Một ông lão đi từ trong toà tháp ra, ông lão có dáng người thấp gầy, mặc một bộ đồ rất cổ xưa đã nhăn nhúm và cũ kỹ. Ông lão trông khoảng 70 tuổi, nhưng Ngô Bình biết tuổi thật của ông lão chắc phải hơn trăm rồi, tuy trông ông lão rất yếu, nhưng thực lực thì cực kỳ đáng sợ.
Ông lão nhìn vết thương của ông trẻ rồi sầm mặt hỏi: “Chuyện là thế nào?”
Ông trẻ ngân ngấn nước mắt rồi quỳ xuống nói: “Cụ ơi, con đang dùng bữa ở Hoàng Tân Lâu thì tên này chạy tới đánh, nó bảo muốn khiêu chiến cụ! Hu hu, cụ, nó vênh váo lắm ạ!”
Ông lão bật cười với vẻ đầy sát ý, sau đó nhìn sang Ngô Bình rồi cười lạnh nói: “Cậu muốn khiêu chiến tôi ư?”
Ngô Bình vẫn tỉnh bơ, anh biết ông lão này thuộc kiểu bênh con cháu bất chấp lý lẽ, với kiểu người này thì không thể nói lý, cứ dùng nắm đấm thôi: “Đúng, tôi đến để giết ông đây!”
Ông lão hừ nói: “Ngông cuồng! Nhiều năm trước, lão phu đã vang danh thiên hạ, gây chấn động Giang Bắc. Cậu còn trẻ mà dám khiêu chiến tôi, lấy đâu ra dũng khí vậy hả?”
Mắt ông trẻ loé lên tia đắc ý và cay nghiệt, cậu ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi cười nói: “Thằng kia, mày không biết cụ tao siêu thế nào đâu, người là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên đó! Yên tâm, mày chết rồi thì vẫn có tao chăm sóc cho người phụ nữ của mày, ha ha…”
Ngô Bình lạnh lùng nhìn cậu ta, ông trẻ bị lườm thì rụt cổ lại, không dám cười cợt nữa.