Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Y Trở Lại

Chương 736



Chương 736

Nói rồi, anh gọi cuộc điện thoại thứ hai, nhưng lần này anh gọi cho cục trưởng Cục trị an Vân Đỉnh – Hồ Hán Bân. Anh hỏi: “Hồ Hán Bân, có phải cục của ông có một phó cục họ Lý không? À, người này có vấn đề, ông lập tức bắt lại cho tôi, thẩm vấn thật kỹ, dốc toàn lực điều tra. Nếu không tra ra kết quả thì ông khỏi làm cục trưởng nữa!”

Hồ Hán Bân đang ở nhà uống trà đọc báo, nhận điện thoại của Ngô Bình xong thì hết hồn: “Vâng, tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ”.

Hạng sát thần như Ngô Bình, ông ta đâu có dám chọc giận. Hôm qua ông ta đã nghe ngóng rồi, Ngô Bình không chỉ là cảnh giám cấp hai mà thân thế còn lẫy lừng đến phát sợ nên ông ta đương nhiên không dám đắc tội!

Lý Hoàn giận dữ quát: “Làm bộ làm tịch gì hả? Làm gì có chuyện anh tùy tiện gọi cho Cục trưởng Hồ như thế?”

Ngô Bình không thèm quan tâm đến lời anh ta nói mà quay sang hỏi Đinh Diệm: “Cô Đinh, cô nói cậu chủ Từ này xuất thân từ tập đoàn nào ấy nhỉ?”

Đinh Diệm cũng chưa biết Ngô Bình rốt cuộc có đang bốc phét hay không. Cô ta đáp: “Tập đoàn Vân Điên! Đó là nhà thầu cấp một các dự án xây dựng hạ tầng giao thông của tỉnh”.

Ngô Bình hiểu thế nào gọi là nhà thầu cấp một. Chính là một số công ty lớn, mỗi khi tỉnh có dự án lớn gì thì công ty đó có thể kiếm được một số tiền lớn nhờ việc sang nhượng thầu.

Ví dụ một dự án có giá đấu thầu là một trăm triệu tệ, sau khi nhà thầu cấp một nhận thầu thì sẽ nhượng lại cho nhà thầu cấp hai làm với giá bốn mươi triệu tệ, vậy là nhà thầu cấp một đã dắt túi sáu mươi triệu tệ.

Sau đó nhà thầu cấp hai lại nhượng lại cho nhà thầu cấp ba gói thầu đó với giá hai ba chục triệu tệ. Cứ tầng tầng lớp lớp như vậy, sau cùng khi tới tay nhà thầu cuối cùng thì công trình giá một trăm triệu tệ ban đầu chỉ còn khoảng một hai chục triệu tệ. Đã vậy các nhà thầu bên trên còn ra sức kéo dài thời gian thanh toán, khi nào chủ công trình trả tiền cho họ thì họ mới trả tiền cho nhà thầu cuối cùng.

Ngô Bình nói: “Hóa ra là ăn tiền công trình”, sau đó anh lại rút điện thoại ra, gọi điện cho Từ Khắc Mẫn. Từ Khắc Mẫn dù là con trai của phó chủ tịch tỉnh nhưng không làm việc trong tỉnh. Thế nhưng, sức ảnh hưởng của anh ta không nhỏ chút nào, mấy chuyện như hợp đồng thầu này anh ta chỉ cần nói một câu là giải quyết xong.

“Khắc Mẫn, đang làm gì thế?”, Ngô Bình cố tình để loa ngoài điện thoại.

Từ Khắc Mẫn vội đáp: “Chú nhỏ, chú có gì sai bảo ạ?”

Ngô Bình và Từ Quý Phi, Từ Bá Nhân coi như ba anh em, vậy Từ Khắc Mẫn gọi Ngô Bình một tiếng “chú nhỏ” cũng là hợp lý.

Ngô Bình: “Là thế này, tỉnh ta có một nhà thầu cấp một họ Từ chuyên nhận thầu cơ sở hạ tầng giao thông, cậu có biết không?”

“À, chú đang nói đến nhà họ Từ ở Vân Đỉnh sao? Cháu biết cháu biết, dòng họ đó có họ với ông nội cháu, cháu vẫn giúp họ nhận thầu. Chú nhỏ, sao chú lại nhắc tới họ?”

Ngô Bình: “Họ hàng của ông nội cậu hung dữ lắm, đang nhốt tôi lại còn vu oan cho tôi trộm đồ của họ. Giờ tôi sợ quá, chỉ đành gọi điện cho cậu”.

Từ Khắc Mẫn hú hồn: “Chú nhỏ, chú đừng đùa, ai mà dám chọc giận chú kia chứ? Chú đưa điện thoại cho người nhà họ Từ ở đó đi, cháu mắng chết hắn!”

Nghe giọng Từ Khắc Mẫn trong điện thoại, cậu chủ Từ kia chân đã run. Trời ơi! Ngô Bình này lại quen cả Từ Khắc Mẫn, sao có thể vậy được?

Anh ta vội vã đi tới nhận điện thoại, cẩn trọng trả lời: “Chú Khắc Mẫn, cháu là Phú Bỉ”.

Từ Khắc Mẫn nghe giọng anh ta là nổi giận lôi đình: “Phú Bỉ? Cậu bị ng* rồi hả! Lừa đá vào đầu hay sao mà dám chọc tức chú nhỏ của tôi!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...