Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Y Trở Lại

Chương 677



Chương 677

Ngô Bình trả lời: “Chuyện này không phức tạp, thiên thi độc mà tôi còn giải được, cái này không đáng là gì”.

Đào Như Tuyết kinh ngạc: “Thiên thi ư? Thế thì đáng sợ quá. Bố tôi kể, nhà họ Ngôn ở Tương Tây có cao thủ luyện thi. Họ luyện được kim thi, kim thi có thể giết Võ Thần. Thiên thi còn mạnh hơn cả kim thi!”

Ngô Bình cũng có biết chuyện luyện thi, bèn nói: “Có thể luyện thành kim thi à? Thế cũng khá lắm rồi”.

Đào Như Tuyết khẽ thở dài: “Cũng nhờ cậu có y thuật cao minh, nếu không Giáp Bà Bà đã mất cô con gái rồi”.

Chợt nghĩ đến một chuyện, Ngô Bình mới hỏi: “Như Tuyết này, ở Miêu Cương, cậu và Giáp Bà Bà có qua lại nhiều không?”

Đào Như Tuyết lắc đầu: “Ít lắm, Giáp Bà Bà sống ẩn dật, từ khi sinh Giáp Đoá Đoá thì rút khỏi giang hồ”.

Cả hai trò chuyện, ngồi rất gần nhau. Đào Như Tuyết toả ra mùi lan làm cõi lòng Ngô Bình xao động. Sợ mình không khống chế được, anh lên tiếng: “Như Tuyết à, cậu nghỉ ngơi trước đi”.

Đào Như Tuyết chớp mắt đáp: “Tôi chưa buồn ngủ. Ngô Bình à, động tác cậu làm ban nãy kỳ diệu quá, dạy tôi với được không?”

Ngô Bình cười bảo: “Đó là đoàn thể thuật. Thứ mà tôi học khá cao thâm, không hợp với cậu. Hay là vậy đi, tôi sẽ dạy cho cậu bộ đoàn thể thuật trung cấp, đơn giản hơn”.

Đào Như Tuyết gật đầu: “Được”.

Rồi anh bắt đầu chỉ dạy cho Đào Như Tuyết. Nhưng quá trình chỉ dạy khó tránh khỏi va chạm, lúc thì đỡ vai, khi thì đè eo.

Gần đây hoả khí của Ngô Bình rất lớn, anh bất ngờ chảy máu mũi.

Đào Như Tuyết khẽ kêu lên, vừa định đưa tay lau giúp Ngô Bình thì bị anh ôm vào lòng. Anh húng hắng: “Không cần lau. Không sao đâu”.

Gương mặt Đào Như Tuyết đỏ bừng. Cô ấy chậm rãi ghé môi lại gần.

Như củi khô gặp lửa lớn, lập tức bốc cháy, cả hai quấn lấy nhau suốt đêm khuya.

Bốn giờ sáng, Đào Như Tuyết nằm trong lòng anh, giọng dỗi hờn: “Anh lắm trò thật đấy”.

Ngô Bình vội nói: “Em đừng nói bậy mà, Như Tuyết. Anh học trên phim, chỉ có một tí kinh nghiệm thực tiễn thôi”.

Đào Như Tuyết cũng chẳng để tâm, bèn nói: “Em không để bụng đâu, lúc chúng ta ở bên nhau, đôi bên vui vẻ là được”.

Ngô Bình gãi má, nói: “Như Tuyết à, là anh không kiềm chế được”.

Đào Như Tuyết vùi mặt vào lòng anh, nhẹ nhàng rằng: “Anh không cần tự trách. Em thích anh, bằng lòng ở bên canh mà”.

Cả hai tán gẫu câu được câu chăng, rồi bỗng nhắc đến tập đoàn Miêu Dược. Đào Như Tuyết khẽ thở dài: “Gần đây em khá rầu rĩ. Tập đoàn Miêu Dược đang nghĩ cách để tiến vào thị trường Giang Nam. Nhà họ Thiệu là “gã khổng lồ” trong lĩnh vực y dược, nếu có họ hỗ trợ, mọi thứ sẽ đơn giản hơn nhiều”.

Ngô Bình nói: “Cái này dễ thôi. Ngày mai anh sẽ gọi cho Thiệu Tôn, em cho người đi bàn chuyện hợp tác với anh ta là được”.

Đào Như Tuyết cười hỏi: “Thật ư? Cảm ơn anh!”

Ngô Bình bóp người cô ấy một cái: “Đánh tiếng một câu là xong ngay ấy mà. À, anh và bạn có thành lập một công ty dược phẩm. Có cơ hội thì chúng ta có thể hợp tác”.

“Được thôi. Tập đoàn bọn em có dây chuyền sản xuất hoàn thiện, các kênh bán hàng ổn định và đầy đủ. Thuốc của các anh có thể bán qua kênh của bọn em”.

Chương trước Chương tiếp
Loading...