Thần Y Trở Lại
Chương 658
Chương 658
Bên kia: “Cho mày 15 phút, không nhanh thì về mà hốt xác”.
Ngắt máy xong, Lư Tuấn Phi không nói không rằng mà cầm áo khoác chạy đi ngay.
Vương Kiêu Đằng kéo anh ta lại: “Cậu Lư, cậu đi đâu thế?”
Lư Tuấn Phi nổi quạo: “Có việc”.
Vương Kiêu Đằng vẫn chưa chịu buông tay mà cười nói: “Cậu Lư, đừng quên thanh toán nhé, hôm nay tiêu hết 70 nghìn liền, bọn tôi không trả nổi đâu”.
Lư Tuấn Phi bỗng thấy chán ghét, tại sao anh ta lại chơi với đám người này chứ, giờ có chuyện cũng không nhờ vả ai được.
Anh ta ngồi lên xe rồi phóng như bay về nhà, nhưng anh ta chợt đi chậm dần, khi sắp tới nhà thì chợt dừng xe lại.
Nếu bọn bắt cóc giết cả nhà anh ta thì sao? Giờ anh ta về nhà không phải sẽ gặp nguy hiểm ư?
Giờ anh ta muốn tìm người giúp mình, nhưng nghĩ mãi không ra ai.
Lúc này, điện thoại lại đổ chuông, người kia nói: “Còn một phút nữa”.
Dẫu sao cũng là bố mẹ ruột của mình, Lư Tuấn Phi cắn răng rồi lái xe vào tiểu khu, cuối cùng đỗ trước một căn biệt thự.
Cửa mở, có hai người mặc đồ đen bước ra rồi hỏi: “Mày là Lư Tuấn Phi hả?”
“Đúng”, anh ta cố gắng bình tĩnh, nhưng người thì đang run lên.
Người áo đen ấn vai anh ta rồi đẩy vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại.
Bố mẹ Lư Tuấn Phi đang hoảng loạn ngồi trong một góc ở phòng khách, một người đàn ông trung tuổi đang ngồi trên sofa, mặt ông ta trắng như tờ giấy, không có một chút huyết sắc nào, tròng mắt thì đỏ au, mí mắt thì sụp.
Người đàn ông hỏi: “Là mày nhờ người phá Trận Quỷ mẹ con ở sơn trang Thái Khang hả?”
Lư Tuấn Phi run sợ nói: “Không liên quan đến tôi, là một người tên Ngô Bình làm, anh ta là cổ đông của tập đoàn Đường Thị, sau này nhà họ Đường cũng đã mua lại sơn trang Thái Khang rồi”.
Người đàn ông: “Ngô Bình? Nó ở đâu, mày có liên lạc được với nó không?”
Lư Tuấn Phi vội nói: “Có, để tôi gọi cho anh ta”.
Người đàn ông thờ ơ nói: “Cho mày nửa tiếng để gọi nó đến, không thì tao sẽ giết bố mẹ mày, sau đó sẽ xử mày sau”.
Lư Tuấn Phi run như cầy sấy, nhớ đến sự khủng khiếp của trận Quỷ mẹ con, anh ta sợ muốn chết nên không nghĩ ngợi nhiều mà gọi cho Ngô Bình ngay.
Thấy Lư Tuấn Phi gọi đến, Ngô Bình ngẩn ra rồi thoáng do dự, nhưng anh vẫn nghe máy: “Lư Tuấn Phi, vẫn còn mặt mũi mà gọi cho tôi à?”
Lư Tuấn Phi run rẩy nói: “Ngô Bình, anh mau đến sơn trang Thái Khang đi, tôi thấy có mấy người trông quỷ quái lắm, họ cứ đi qua đi lại ở chỗ mình từng đào. Tôi sợ họ có liên quan đến trận Quỷ mẹ con. Ngô Bình, nhà họ Đường còn giữ nhiều căn nhà của sơn trang này lắm, anh mà không đến, nhỡ có chuyện gì thì nhà họ Đường sẽ tổn thất nặng đấy”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Biết rồi”, sau đó anh ngắt máy.
Ngô Bình nhìn đồng hồ thấy đã hơn chín giờ tối, anh bảo quản gia chuẩn bị xe rồi đi tới sơn trang Thái Khang.
Căn biệt thự số một ở đó là của anh, không biết Lư Tuấn Phi nói thật hay đùa thì anh vẫn phải đến xem sao.