Thần Y Trở Lại
Chương 652
Chương 652
“Hả? Lẽ nào mộ này là giả? Mộ bên dưới mới là thật?”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Anh quan sát kỹ thêm một lúc rồi chợt thở dài, vì lối vào mộ thất ở bên dưới lại nằm trong quan tài phía trên. Như vậy có nghĩa là muốn đi xuống dưới thì phải mở quan tài bên trên ra. Mà nếu mở thì sẽ phải đối mặt với cương thi đáng sợ đó.
“Đi tiếp hay dừng lại đây?”, anh tự hỏi.
Ngay sau đó, anh đã nghiến răng nói: “Sống chết có số, liều ăn nhiều!”
Dứt lời, anh giơ tay vỗ vào quan tài, đinh cố định bay lên, Ngô Bình lại tung thêm một chưởng nữa để cậy hết đinh ra, sau đó anh mở nắp quan tài, một mùi hôi thối bốc ra.
May mà viên châu ở cổ anh đã ngăn cách mùi khó chịu ấy, không thì anh sẽ bị trúng độc ngay mất.
Cương thi này trông rất kinh, lớp da sần sủi của nó dính một chất lỏng gì đó.
Ngô Bình nhịn cảm giác buồn nôn rồi dùng thắt lưng kéo cương thi lên, để nó ngồi dậy. Anh thực hiện quá trình này rất cẩn thận, vì sợ chạm vào bùa trấn thi trên trán nó.
Cương thi ngồi dậy, Ngô Bình dùng sức đạp vào vị trí lưng nó nằm, kẹt, một lối đi thông xuống mộ thất bên dưới đã lộ ra.
Anh rút thắt lưng lại rồi nhảy xuống dưới, cương thi đã nằm về chỗ cũ, che lối đi đó lại.
Ngô Bình đi xuống dưới khoảng mười mấy mét thì giẫm lên mặt trên của một chiếc quan tài, khác với chiếc bên trên thì chiếc này được làm bằng gỗ và điêu khắc hình thần tiên.
Ngô Bình đã đọc về thần tiên trong ngọc bội và phiến ngọc, sau khi nhận ra đây là tiên thì anh lập tức chăm chú nghiên cứu ngay.
“Bình Loạn Hầu?”
Ngô Bình quan sát một lúc thì gần như đã biết thân phận của chủ nhân ngôi mộ. Đây là người của triều Nguyên nước Tiên, mười tuổi nhập ngũ, ba mươi hai tuổi đã lập công dẹp loạn, giết chết Man vương và được triều định phong làm Bình Loạn Hầu.
Bên trên còn biết khi Bình Loạn hầu 120 tuổi thì chết vì lịch thiên kiếp, thi thể được bảo toàn, người nhà đã chôn cất ông ấy cùng những vật mà ông ấy yêu thích khi còn sống, đây chính là lai lịch của mộ tiên này.
Ngoài ra còn có thông tin về con cháu và vợ của Bình Loạn Hầu, cùng công lao và những chuyện ông ấy từng trải qua.
“Ra là mồ chôn di vật”, Ngô Bình nhìn xuyên qua nắp quan tài thì thấy quả nhiên bên trong không có thi thể, mà chỉ có các đồ chôn cất cùng gồm cái gương, đoản kiếm, áo giáp, hạt châu, vật sáng chói nhất trong số đó là một chiếc nhẫn bằng kim loại được để riêng trong một cái hộp.
Ngô Bình nhảy xuống khỏi quan tài rồi chắp tay nói: “Bình Loạn Hầu tiền bối, ông đã chết hoá thành tro bụi, những món đồ này để ở đây cũng phí, vãn bối xin phép được mang đi”.
Dứt lời, anh mở nắp quan tài, sau đó lấy cái hộp ra ra đầu tiên, anh mở hộp thì nhìn thấy một chiếc nhẫn có khắc chữ tiên.
Anh dùng khả năng xuyên thấu để quan sát chiếc nhẫn thì phát hiện bên trong nó còn có một không gian lặp cỡ nhỏ. Không gian này dài năm mét, rộng bốn mét, cao bốn mét, bên trong có một bức tranh.
“Pháp khí không gian?”, Ngô Bình kinh ngạc đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên.