Thần Y Trở Lại
Chương 643
Chương 643
Đông Phật tiên sinh đi quanh nơi đó một vòng rồi hỏi: “Còn ai biết chuyện này nữa không?”
Nhiếp Sơn Hà lắc đầu: “Tôi chỉ nói cho một mình cậu Ngô biết thôi, vì sợ cao thủ tà đạo mò tới”.
Đông Phật tiên sinh gật đầu: “Thế thì tốt. Ngô Bình, sư phụ sẽ trông chừng xung quanh cho con, để tránh có người quấy rầy, con cứ dốc toàn lực đi, nhất định phải trấn áp con đường này lại”.
Ngô Bình gật đầu: “Sư phụ yên tâm ạ”.
Đến Đông Phật tiên sinh cũng không biết cách trấn áp con đường này, vì thế không thể giúp gì cho Ngô Bình ngoài việc trông chừng xung quanh cho anh.
Nhiếp Sơn Hà ở lại, Ngô Bình sai gì thì làm nấy. Ông ta lấy hết những thứ đã chuẩn bị ra,còn Ngô Bình thì bày bố đại trận phong ấn.
Diệp Thiên Tông quan sát từ xa rồi cười nói: “Tiểu sư đệ cái gì cũng biết, đến đại trận cổ cũng tinh thông luôn”.
Dương Mộ Bạch: “Sư huynh, chính sư phụ còn nói không truyền được cái gì cho cậu ấy mà. Từ đó đủ thấy học thức của cậu ấy uyên bác đến cỡ nào rồi. Nếu em đoán không nhầm thì tiểu sư đệ đã có duyên kỳ ngộ và có được truyền thừa từ thời tiền sử”.
Diệp Thiên Tông: “Anh cũng nghĩ thế, may mà cậu ấy là tiểu sư đệ của mình, chứ ở bên tà môn mạt đạo thì gay go”.
Trong lúc nói chuyện, Diệp Thiên Tông chợt nhìn chăm chú lên phía trước rồi lạnh giọng nói: “Anh bạn đến rồi thì lộ diện đi chứ”.
Một cậu bé mặc quần áo màu đỏ rụt tè thò nửa cái đầu ra khỏi cái cây rồi nói: “Chú ơi, cháu sẽ ra, nhưng chú đừng đánh cháu nhé”.
Diệp Thiên Tông ngẩn ra nói: “Bé con, một mình cháu chạy vào nơi rừng sâu núi hoang này làm gì?”
Cậu bé trông chỉ khoảng bốn, năm tuổi, lúc bước đi còn khập khiễng, sau đó khóc toáng lên: “Cháu chơi bịt mắt bắt dê với các bạn, cứ đi mãi rồi đến đây lúc nào không hay”.
Cậu bé vừa nói dứt câu thì có một con rắn độc bò ra rồi cắn vào bắp chân, cậu bé hét toáng lên rồi ngồi xuống đất khóc nứt nở.
Diệp Thiên Tông hoảng hốt rồi nhấc chân đá bay con rắn, sau đó quan sát tình trạng của cậu bé. Bắp chân cậu bé xanh đen, chỗ dấu răng còn đang chảy máu, Diệp Thiên Tông cúi xuống, định hút máu độc ra.
Đúng lúc này, cậu bé chợt giơ tay lên rồi đánh vào gáy ông ấy. Cậu bé không dùng nhiều sức, nhưng toàn thân Diệp Thiên Tông đã cứng đờ rồi nằm im dưới đất.
Dương Mộ Bạch giật mình rồi hét lên: “Mày dám!”, ông ấy bước lên rồi tung chưởng về phía cậu bé.
Song, cậu bé đã rút một con dao ra rồi đặt lên cổ Diệp Thiên Tông, sau đó nở một nụ cười vô cùng cay nghiệt, nói: “Ông mà bước tới thì tôi sẽ giết ông ta”.
Dương Mộ Bạch khựng lại, sau đó lùi bước rồi nhìn cậu bé bằng ánh mắt căm thù: “Mày là ai?”
Cậu bé nhếch mép cười: “Ông có biết Thiên Độc Đồng Tử không?”
Dương Mộ Bạch biến sắc mặt: “Mày là Thiên Độc Đồng Tử ư?”
Cậu bé mỉm cười nham hiểm: “Xem ra ông cũng biết nhiều đấy nhỉ, nếu biết rồi thì mau quỳ xuống chịu chết đi”.
Dương Mộ Bạch hừ lạnh nói: “Thiên Độc Đồng Tử bị người ta đánh chết từ ba mươi năm trước rồi cơ mà?”
Cậu bé hỡ hững nói: “Tôi chỉ bị thương thôi, nhưng trong hoạ gặp phúc, sau khi ngã xuống sông đã vào được một thuỷ phủ, tôi đã tu luyện ở đó rồi đột phá đến cảnh giới Võ Thần”.