Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Y Trở Lại

Chương 623



Chương 623

“Cậu Ngô, chất độc trong người tôi giờ cậu có thể giải giúp tôi không?”, ông ta hỏi. Việc trị độc này vẫn phải nhờ Ngô Bình giúp sức, nếu không thì chờ đợi ông ta phía trước vẫn chỉ có cái chết mà thôi.

Ngô Bình bình thản đáp: “Việc giải độc thực ra cũng đơn giản, tôi giúp ông châm cứu trước, sau đó ba đến năm ngày là chất độc sẽ đào thải sạch”.

Tướng quân Aung cũng là người thông minh. Ông ta biết nếu không giao hết số nguyên thạch trong nhà kho số một ra thì độc của ông ta sẽ không được giải nên vội vàng nói: “Vậy vất vả cho cậu Ngô rồi. Số tiền hơn bảy tỷ trước đó đương nhiên sẽ là quà cảm ơn cậu. Xin cậu nhận lấy”.

Bảy tỷ rưỡi đó giờ ông ta đâu dám nuốt nữa, chỉ sợ chẳng may làm Ngô Bình phật ý thì mình sẽ mất mạng ngay. Hơn nữa Ngô Bình giết Liễu Tương một cách dễ dàng như vậy, cao thủ ở tầm đó, ông ta tuyệt đối không dám đắc tội.

Ngô Bình cũng không khách sáo, đáp: “Vậy xin cảm ơn tướng quân”.

Lúc này, trời đã tối. Tiết Thái Hổ và đám thuộc hạ của ông ta thì đang ở dưới lầu còn Ngô Bình và Đinh Mặc thì đang ở trên lầu. Bọn họ đã hẹn sáng sớm hôm sau sẽ khởi hành đi tới nhà kho số một.

Qua vài ngày ở cùng nhau, Đinh Mặc và Ngô Bình rất hợp tính nhau, lại còn có tư tưởng hết sức tương đồng nên hai người họ có cảm giác hận một nỗi không thể gặp đối phương sớm hơn.

Buổi tối, Ngô Bình gọi vài món ăn, vài bình rượu để hai người họ uống rượu chuyện trò.

Ngô Bình uống một ngụm rượu trắng, cảm thán: “Rượu ở đây thật là khó uống”.

Đinh Mặc: “Rượu ngon khó tìm, sau này tôi sẽ mời cậu thưởng thức rượu ngon mà tôi cất giữ”.

“Tôi có một người anh em cũng thích sưu tầm rượu từ thời cổ xưa, để hôm sau tôi đi chôm vài vò rượu của anh ấy, uống cùng anh đủ ba trăm chén mới thôi”, Ngô Bình đáp.

Đinh Mặc sáng mắt lên hỏi: “Ồ? Người anh em của cậu cũng cất giữ rượu ngon sao? Vậy thì tốt quá rồi, sắp xếp thời gian đi rồi hai chúng ta gặp nhau, cùng thưởng rượu ngon”.

Ngô Bình nhớ ra một chuyện, hỏi Đinh Mặc: “Anh Đinh, hình như anh cũng không còn nhỏ tuổi nữa đúng không?”

Đinh Mặc cười ha ha đáp: “Nhưng cũng chưa quá già, năm nay tôi bốn mươi hai”.

Ngô Bình: “Mới bốn mươi hai tuổi đã trở thành cao thủ Tiên Thiên, quá giỏi”.

Đinh Mặc đảo mắt đáp: “Thế nếu so với cậu thì chẳng phải tôi chỉ giống một bịch rác thôi sao? Cậu mới hơn hai mươi mà đã tu luyện được quyền ý. Không tới nửa năm nữa cậu cũng sẽ thành cao thủ Tiên Thiên thôI”.

Ngô Bình: “Là do tôi gặp may thôi. Đến cảnh giới Tiên Thiên rồi thì tu luyện sẽ không còn nhanh như bây giờ nữa. Hơn nữa, khi nào tu luyện được tới cảnh giới Địa Tiên thì mới là thực sự có bản lĩnh”.

“Địa Tiên sao?”, Đinh Mặc khẽ thở dài: “Quả thực rất khó, không biết tôi có qua nổi ải đó không nữa”.

Ngô Bình: “Khi nào anh đột phá cảnh giới Địa Tiên thì nhớ phải tìm tôi. Nói không chừng tôi có thể giúp anh”.

Đinh Mặc cười đáp: “Quả là vậy, tôi cảm thấy cậu biết rất nhiều, lẽ nào là nhận được truyền thừa từ đời trước?”

Ngô Bình trầm mặc một lát rồi đáp: “Không giấu được anh, tôi đã đọc được một số kiến thức ghi chép về nền văn minh cổ trước khi loài người có lịch sử”.

Đinh Mặc sáng mắt lên hỏi: “Là nền văn minh trước thời kỳ Băng Tiền sao?”

Ngô Bình lắc đầu: “Có lẽ còn sớm hơn cả thời đó nữa”.

Anh dùng tay vẽ lên bàn một ký hiệu phức tạp, nó không giống chữ viết mà phức tạp đến nỗi trông như một bức thư họa vậy.

Nhìn thấy hình vẽ này, Đinh Mặc sững sờ: “Tiên Văn!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...