Thần Y Trở Lại
Chương 599
Chương 599
King Kong chợt rơi nước mắt: “Tôi áy náy lắm, sao tôi lại giết hại người thân của mình chứ? Ngày nào, tôi cũng sống trong dằn vặt, giờ bắt tôi quên họ đi thì tôi sống còn ý nghĩa gì nữa?”
Ngô Bình thấy thương cho hắn: “King Kong, anh sẽ không quên họ đây, chỉ quên những ký ức đau thương thôi”.
King Kong vùi đầu vào tay, vài phút sau đã ngẩng lên nói: “Nhờ anh giúp!”
Ngô Bình gật đầu, trong phiến ngọc có rất nhiều thuật thôi miên, kết hợp với thần ý của anh thì muốn thi triển không khó. Anh bảo King Kong nhắm mắt lại, sau đó nói một loạt các âm tiết rồi bảo hắn lặp lại.
Sau khi King Kong nhắc lại bảy lần thì đôi mắt đã trở nên đờ đẫn, người cứng đờ.
Ngô Bình: “King Kong, bố mẹ và hai em của anh là do quân phản loạn giết, họ là người xấu, nhưng đã bị anh giết rồi”.
King Kong: “Quân phản loạn giết người thân của tôi, tôi đã giết họ”.
Ngô Bình: “Anh phải sống thật tốt, như thế người thân của anh mới an lòng”.
King Kong: “Tôi sẽ sống tốt”.
Ngô Bình gật đầu rồi phát ra những âm tiết sắc bén, người King Kong run lên rồi mở mắt, hắn nghi hoặc nhìn Ngô Bình: “Ngô, tôi bị làm sao thế?”
Ngô Bình cười nói: “Anh ngủ quên, tôi vừa gọi anh dậy đấy, cho anh thử cái này”.
Anh lấy một điếu xì gà ra rồi đưa cho King Kong. Hắn cảm ơn rồi châm xì gà, cả khoang máy bay lập tức có khói lởn vởn.
Có điều đám người Đường Băng Vân đã quen rồi. Khả Ái cũng lấy bao thuốc lá dành cho nữ giới ra, vừa châm thuốc vừa hỏi: “King Kong này, hồi đấy anh đã trả thù cho người thân như thế nào?”
Đôi mắt King Kong loé lên vẻ căm hận: “Tôi gi3t chết chúng, sau đó bắn nát sọ chúng!”
Khả Ái bật ngón tay: “Làm khá lắm!”, sau đó mỉm cười nhìn sang Ngô Bình.
Rồi cô nàng ngồi xuống bên cạnh anh, chớp mắt hỏi: “Anh Ngô Bình có bạn gái chưa?”
Gương mặt Đường Băng Vân sa sầm: “Cô muốn làm gì hả, Khả Ái?”
Khả Ái bèn nói: “Đại ca này, em cảm thấy em và anh Ngô Bình cực kỳ xứng lứa vừa đôi. Em muốn hẹn hò với anh ấy”.
Đường Băng Vân tức giận: “Vớ vẩn!”
Hoa Hồng mím môi cười: “Khả Ái à, không nhìn ra sao? Đại ca đang ghen đấy”.
Đường Băng Vân cười khẩy: “Tôi mà thèm ghen tuông, đầu cô úng nước hay sao vậy, Hoa Hồng?”
Hoa Hồng chớp mắt: “Đại ca à, nếu chị đã nói thế thì…”
Cô ả đột nhiên ngồi vào lòng Ngô Bình, vòng tay ôm cổ anh, trông vô cùng quyến rũ, còn cố ý lắc mông.
Ngô Bình giật cả mình, cơ thể cũng cứng đờ. Anh nói: “Hoa Hồng à, cô đừng nhúc nhích. Tôi có phản ứng đấy, lại cấn phải cô”.
Hoa Hồng mỉm cười: “Thế thì cứ cấn phải em đi. Em thích mà”.
Đường Băng Vân lập tức ngoảnh mặt đi, phớt lờ bọn họ. Khả Ái thì sốt ruột kéo Khả Ái ra: “Đừng có giành với tôi nhé, Hoa Hồng. Tuy dáng người cô rất đẹp, nhưng tôi trẻ hơn cô đấy”.
Hoa Hồng liếc mắt nhìn cô nàng: “Tôi đây chỉ mới hai mươi bảy tuổi thôi, đương tuổi chín mọng mà đàn ông thích nhất đấy nhé”.
“Đủ rồi!”. Cuối cùng Đường Băng Vân cũng nổi cơn thịnh nộ: “Ngồi lại chỗ cũ hết cho tôi, bằng không tôi trừ tiền của các cô đấy!”