Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Y Trở Lại

Chương 552



 

Chương 552

Ngô Bình gật đầu: “Đưa lên thêm mấy món ăn đi, tối nay em mời”.

Mễ Kiến bật cười: “Được luôn!”

Anh đi đến phòng bao thì thấy Trương Bửu Thắng đang ở gần cửa, có năm người ngồi bên trong là Trương Bửu Phong, Tần Nhược Vũ, còn có hai thanh niên cùng thôn, tuy không thân lắm nhưng anh cũng nhận ra. Người cuối cùng là một thanh niên ăn mặc rất thời thượng, còn đeo khuyên tai, chắc là bạn trai Tần Nhược Vũ.

Trương Bửu Phong lập tức đứng dậy, vài năm không gặp, hắn đã trưởng thành hơn nhiều rồi. Hắn híp mắt cười nhìn Ngô Bình, nói: “Tiểu Bình, lâu rồi không gặp”, sau đó hắn đưa tay ra.

Ngô Bình cũng đưa tay ra, thấy trên tay hắn toàn vết chai, hơn nữa sức tay cũng rất mạnh, xem ra là luyện ở trong quân ngũ.

Hồi nhỏ Trương Bửu Phong đánh Ngô Bình rất nhiều, cái bắt tay của hắn rất mạnh, nụ cười cũng càng tươi rói.

Nhưng kỳ lạ là dù hắn có dùng sức thế nào thì biểu cảm Ngô Bình vẫn rất tự nhiên, cứ như hắn đang bắt tay với một bàn tay sắt vậy.

Ngô Bình cười nói: “Bửu Phong, cậu khỏe thật đấy”. Sau đó anh lẳng lặng lắc tay. Lúc này, Trương Bửu Phong cảm giác như có một luồng sức mạnh to lớn đang tách năm ngón tay của hắn ra.

Hắn chợt hiểu ra, chàng trai này đã khác hẳn ngày xưa. Hắn lập tức ngưng suy nghĩ muốn đùa giỡn, nói: “Tiểu Bình, tôi rất vui khi cậu đến, lát nữa chúng ta phải uống cho đã đời!”

Ngô Bình mỉm cười: “Được, ngày xưa cậu đã có thể uống được nửa lít rượu trắng, bây giờ chắc còn uống được nhiều hơn nhỉ”.

Tần Nhược Vũ bên cạnh cũng đứng dậy. Cô ấy rất xinh đẹp, là một mỹ nữ điển hình. Hơn nữa cô ấy còn trang điểm rất tinh xảo, ăn mặc đẹp đẽ, trông vô cùng xuất chúng, có thể thấy loáng thoáng những đường nét của năm đó.

“Anh Bình, lâu rồi không gặp”. Cô ấy mỉm cười, sau đó ôm Ngô Bình một cái.

Ngô Bình hơi bất ngờ, lâu rồi không gặp mà cô ấy chẳng hề xa cách với anh. Nhưng anh mỉm cười ngay, nói: “Nhược Vũ, em còn xinh hơn cả ngày xưa đấy”.

“Thật sao? Cảm ơn anh!”, Tần Nhược Vũ bật cười.

“Phải rồi anh Bình, để em giới thiệu nhé, đây là bạn trai em, Hứa Hạo Nhất. Hạo Nhất, đây là bạn thuở nhỏ của em, anh Ngô Bình”.

Chàng trai đeo khuyên tai đứng dậy, chỉ khẽ gật đầu với Ngô Bình coi như là chào hỏi.

Ngô Bình cũng khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Anh để rượu xuống một bên rồi ngồi xuống giữa Trương Bửu Thắng và Tần Nhược Vũ.

Trương Bửu Phong liền đổi chỗ với Trương Bửu Thắng, cười nói: “Tiểu Bình, lát nữa tôi sẽ tự phạt ba chén nhé”.

Ngô Bình cười nói: “Hả? Làm sai chuyện gì mà lại phải tự phạt ba chén?”

Trương Bửu Phong cười hì hì: “Hồi nhỏ tôi hay đánh cậu, hôm nay tôi chính thức xin lỗi cậu”.

Ngô Bình liền trợn nắt: “Cậu mà nhắc đến cái này thì ba chén cũng không đủ, ít nhất phải mười chén”.

Trương Bửu Phong cười ha hả: “Được, mười chén thì mười chén”.

Mọi người cười nói vui vẻ, Hứa Hạo Nhất lại hơi mất kiên nhẫn. Gã nói: “Nhược Vũ, ăn nhanh lên còn đi, hôm nay còn có việc đấy”.

Tần Nhược Vũ khẽ nhíu mày, nói: “Hạo Nhất à, đã đến rồi thì ngồi lâu một chút đi. Nếu anh có việc gấp thì anh đi về trước đi”.

Hứa Hạo Nhất không nói nữa mà tự rót trà ngồi uống.

Chương trước Chương tiếp
Loading...