Thần Y Trở Lại
Chương 487
Chương 487
Ngô Bình: “Đã trả thù được chưa?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Người ra tay rất giỏi, dù ông nội đệ tử có đến Nhật thì chưa chắc đã trả thù cho bố đệ tử được”.
Ngô Bình thở dài: “Chắc đại sư huynh đau lòng lắm! Diệp Huyền, tôi sẽ trả thù cho bố anh! Tôi sẽ chặt đầu họ mang đến trước mộ của bố mẹ anh, để họ được ra đi thanh thản”.
Cùng là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh, Ngô Bình rất phẫn nộ khi biết con trai và con dâu của đại sư huynh bị giết. Nếu anh có tu vi cảnh giới Võ Thần thì chắc sẽ đến Nhật ngay để lấy đầu hai hung thủ đó.
Diệp Huyền ngẩn ra, không ngờ vị sư thúc tổ này lại nhiệt tình vì lợi ích chung như vậy. Anh ta vái Ngô Bình: “Diệp Huyền thay bố mẹ cảm ơn sư thúc tổ!”
Quảng Hải nói: “Diệp Huyền, sư thúc tổ không nói chơi đâu, anh có biết từ lúc tu hành đến nay, người đã mất bao nhiêu thời gian không?”
Diệp Huyền hỏi: “Bao lâu?”
“Hơn hai năm!”, Quảng Hải kính phục nói: “Trong một thời gian ngắn như vậy mà người từ một người bình thường trở thành một tông sư cảnh giới Thần, đúng là kỳ tích!”
Dù Diệp Huyền không học võ, nhưng dẫu sao cũng là cháu của Diệp Thiên Tông nên anh ta biết rõ tu luyện đến cảnh giới Thần khó như thế nào. Ví dụ như Quảng Hải, từ khi mười mấy tuổi, anh ấy đã đi theo Diệp Thiên Tông để học võ rồi, vất vả tu luyện mười năm mà anh ấy vẫn chưa tiến vào cảnh giới Thần được. So với một người có tốc độ tu hành siêu tốc như Ngô Bình thì đúng là cách biệt quá lớn.
Anh ta vô cùng kinh ngạc nói: “Sư thúc tổ, như vậy có nghĩa là không bao lâu nữa, người sẽ tiến vào cảnh giới Tiên Thiên ư?”
Ngô Bình: “Cảnh giới này nào có dễ thế, giờ tôi vẫn đang ngưng luyện quyền ý, đoạn này rất mất thời gian”.
Hai người kia run lên, ngưng luyện quyền ý ư?
Quảng Hải há hốc miệng hỏi: “Sư thúc tổ, người muốn ngưng luyện quyền ý ạ?”
Ngô Bình: “Ừm, giờ vẫn đang mày mò thôi”.
Quảng Hải đầy thán phục nói: “Sư phụ đệ tử trước kia cũng muốn ngưng luyện quyền ý, nhưng tiếc là không thành công. Nếu sư thúc tổ làm được thì thành tựu mai này sẽ không thua gì sư tổ đâu ạ”.
Diệp Huyền đầy phấn khởi nói: “Sư thúc tổ, người nhất định sẽ đột phá, vượt qua các người đi trước và trở thành cao thủ cảnh giới Địa Tiên”.
Ngô Bình xua tay: “Đó là chuyện của sau này, giờ nói tới thì sớm quá!”
Đúng lúc này, Trần Lăng Sương gọi tới hỏi Ngô Bình đang ở đây, anh nói đang ở gần nhà cô ấy, lát nữa sẽ tới.
Diệp Huyền không chịu cho Ngô Bình về, không biết anh ta làm cách gì mà có được số điện thoại của Trần Lăng Sương rồi gọi cô ấy tới. Địa vị của Diệp Huyền trong ngành giải trí không thua gì Lục Kình Ba, Trần Lăng Sương nghe thấy là Diệp Huyền, biết Ngô Bình cũng ở đó thì đồng ý đến luôn.
Mười phút sau, cô ấy đã có mặt. Diệp Huyền đã từng gặp cô ấy nên hai bên không cần giới thiệu gì nữa. Trần Lăng Sương rất tò mò về thân phận của Ngô Bình, vì thấy Diệp Huyền gọi anh là sư thúc tổ, vai vế kiểu gì vậy?
Nhà Diệp Huyền có người pha chế rượu riêng, bốn người ngồi xuống vừa uống vừa trò chuyện. Nhắc đến chuyện của Lục Kình Ba, Diệp Huyền nói: “Cô Trần, cô không phải lo về phía Lục Kình Ba nữa, ông ta sẽ không gây phiền phức cho cô nữa đâu”.
Trần Lăng Sương biết tất cả đều nhờ Ngô Bình, cô ấy cảm kích nhìn anh: “Ngô Bình, cảm ơn anh”.