Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Y Trở Lại

Chương 4063



Lúc chuẩn bị đi, Ngô Bình chợt cảm thấy trong Băng Nguyệt Tông này có một luồng khí tức lạnh lẽo, vì thế đã hỏi: “Trương tông chủ, khí tức lạnh lẽo này ở đâu ra vậy?”

Trương Bạn Nguyệt vội đáp: “Bệ hạ, trong Băng Nguyệt Tông có một món thần binh thượng cổ tên là đao Lãnh Nguyệt. Thanh đao dài 1500 mét, phần lớn đã cắm hết xuống núi, khí tức lạnh lẽo này cũng từ đó mà ra”.

Ngô Bình: “Thanh đao dài vậy ư? Tôi xem được không?”

Trương Bạn Nguyệt cười đáp: “Được chứ ạ, Băng Nguyệt Tông chúng tôi có một quy định từ lúc môn phái thành lập đến giờ, đó là nếu ai có thể rút thanh đao ấy lên thì sẽ được sở hữu nó”.

Hai người vừa đi lên núi, Ngô Bình vừa hỏi: “Thanh đao này có lai lịch thế nào?”

Trương Bạn Nguyệt: “Do một vị Thánh Vương thượng cổ chế tạo, trong đao phong ấn ý chí của vị Thánh Vương ấy, cho nên bao lâu nay chưa có ai rút nó ra được”.

Ngô Bình nhanh chóng đến nơi, trên đỉnh núi có một chuôi đao khổng lồ, để lộ ra lưỡi đao màu la, như ánh trắng lạnh lẽo.

Ngô Bình phóng chân thân ra, thần hình cao cả chục nghìn mét, thánh uy bức người làm nhóm người của Băng Nguyệt Tông sợ đến mức quỳ hết xuống. Trương Bạn Nguyệt trợn mắt há miệng rồi lẩm bẩm: “Thánh Nhân, Thánh Nhân!”

Ngô Bình đặt tay lên chuôi đao thì lập tức cảm nhận được một luồng ý chí Thánh Vương thượng cổ, hai bên đã chào hỏi qua với nhau, anh nói: “Tiền bối, tôi xin phép mượn đao để dùng”.

Dứt lời, anh đã rút thanh đao ra khỏi núi, chân lực truyền vào phá vỡ cấm chế của thanh đao, ngay sau đó thanh đao đã lóe lên đao khí sắc lạnh với sát khí ngất trời.

“Đao tốt!”, Ngô Bình buột miệng nói.

Hàn Thúc Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Băng Vân, cậu ấy là người đàn ông của con à?”

Đường Băng Vân đỏ mặt rồi khẽ gật đầu.

Hàn Thúc Nguyệt bật cười nói: “Không ngờ mẹ lại có một cậu con rể lợi hại như vậy!”

Đường Băng Vân: “Mẹ, Huyền Bình là hoàng đế của nc Thiên Võ, còn là Thánh Nhân đương thời nữa. À, anh ấy đã thành lập Huyền Nguyên Môn ở thần thổ thông thiên, đến Thông Thiên lão tổ cũng phải kính nể phần nào”.

Hàn Thúc Nguyệt thở dài nói: “Có một chàng rể như vậy thì mẹ cũng yên tâm rồi”.

Về phần Ngô Bình, sau khi rút thanh đao Lãnh Nguyệt lên, anh đã khôi phục dáng vẻ vốn có, thanh đao cũng thu nhỏ lại, anh đưa nó cho Đường Băng Vân rồi nói: “Băng Vân, thanh đao này được đấy, em giữ lại mà dùng”.

Đường Băng Vân nhận lấy thanh đao thì thấy có một luồng sức mạnh tiến vào cơ thể mình, người và đao hợp nhất, cô ấy kinh ngạc nói: “Sức mạnh khủng khiếp quá!”

“Kẻ nào động vào đao của ta?”, đột nhiên có một giọng nói vọng từ nơi xa tới: “Bỏ xuống ngay!”

Ngô Bình cười lạnh nói: “Ai mà hò hét to thế hả?”

Trương Bạn Nguyệt như nhớ ra điều gì đó rồi biến sắc mặt nói: “Không hay rồi bệ hạ, đó là cường giả nước Oa, tự nhận là Đao Thánh. Ba tháng trước, hắn đã đến đây một lần định rút đao Lãnh Nguyệt ra, nhưng đã thất bại. Nhưng hắn đã nói đây là đao của mình, không ai được mang nó đi, nếu không sẽ trở thành kẻ địch của hắn”.

Ngô Bình tỏ vẻ coi thường: “Đao còn chẳng rút ra được mà dám nhân của mình, không sợ gió cắt mất lưỡi à?”

Anh vừa nói dứt câu thì có một tia sắc lạnh chém từ trên cao xuống. Đường đao dài cả nghìn mét như một tia sét giáng xuống đỉnh đầu.

Ngô Bình vung tay lên, ánh đao chợt dừng lại, sau đó nhạt màu dần rồi biến mất.

Chương trước Chương tiếp
Loading...