Thần Y Trở Lại
Chương 3973
Lâm Nhu đảo mắt chán chường nhìn anh: “Cậu lợi hại như vậy, tại sao không giúp chúng tôi nâng cao tư chất?”
“Được.” Tay trái và tay phải của Ngô Bình lần lượt vỗ vào đầu Chu Mi và Lâm Nhu, một lực đạo thần bí xâm nhập vào cơ thể họ. Trong giây tiếp theo, hai cô gái cảm thấy cơ thể và linh hồn của họ đang bị lực đạo này biến đổi, khiến họ không khỏi ngạc nhiên và thích thú. Hai cô gái lập tức ngồi xuống tu luyện.
Thấy ba người bọn họ đều đang tu luyện, Ngô Bình lặng lẽ đi ra khỏi đại điện.
Khi Ngô Bình đi ra khỏi điện, anh nhìn thấy một nhóm người đang vây quanh đó và nhìn anh bằng ánh mắt thù địch.
Ngô Bình lạnh giọng hỏi: “Các người ở đây làm gì?”
Một giáo đồ nói: “Ngô tiên sinh, cậu đã không còn là giáo chủ nữa. Tân giáo chủ bảo chúng tôi trông chừng cậu. Cậu không thể đưa bất kỳ thành viên Hắc Thiên Giáo nào đi!”
Ngô Bình hờ hững đáp: “Ồ, tôi không thể đưa người đi? Nạp Đô nói như vậy sao?”
Một người tức giận quát: “Câm miệng! Cậu mà cũng dám gọi tên giáo chủ?”
Ngô Bình cảm thấy rất buồn cười, Nạp Đô này lấy đâu ra tự tin mà dám đối xử với anh như vậy?
Với một cái vung tay của Ngô Bình, tín đồ vừa hét vào mặt anh khựng lại như một pho tượng đá và ngã xuống đất.
Những người còn lại kinh hãi lần lượt lui về sau, không dám tới gần Ngô Bình.
Ngô Bình mặc kệ bọn họ, đi thằng ra ngoài. Anh đi dạo một vòng đảo, phát hiện nơi này môi trường cũng khá tốt. Có điều đảo không lớn, trên đảo dân cư cũng không nhiều.
Khi quay lại lần nữa, anh thấy đàn tế lớn nhất của Hắc Thiên Giáo đã được thắp sáng. Nạp Đô đang đứng giữa đàn tế, một lực đạo đáng sợ màu đen từ một không gian nào đó đang xâm nhập vào cơ thể hắn ta. Đôi mắt Nạp Đô giờ đã chuyển sang màu mực.
Xung quanh đàn tế, Trương Tây Linh và những người định rời đi cùng Ngô Bình bị trói tay chân và quỳ bên ngoài đàn tế.
Ngô Bình cau mày, hỏi: “Nạp Đô, anh đang làm gì vậy?”
Nạp Đô ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, chỉ có trung thành với thần Hắc Thiên thì mới được ban sức mạnh! Hiện tại, thần Hắc Thiên đã ban cho tôi thần thông. Ngô Bình, còn không mau quỳ xuống?”
Ngô Bình cười đáp: “Anh cho rằng mượn được chút sức mạnh là có thể ra lệnh cho tôi?”
Nạp Đô hừ lạnh một tiếng: “Hiện tại không quỳ, sau này muốn quỳ cũng không có cơ hội!”
Nói xong, Nạp Đô nhìn về phía Chu Mi, hỏi: “Chu Mi, cô có nguyện ý làm thiếp của tôi không?”
Chu Mi tức giận quát: “Anh nằm mơ đi!”
Nạp Đô điên tiết: “Nếu cô không chịu nghe lời, tôi chỉ có thể hi sinh cô!”
Nói xong, hắn niệm chú, giây tiếp theo, một đạo hắc quang rơi vào người Chu Mi.
Ngô Bình đột nhiên xuất hiện bên cạnh Chu Mi. Anh vung tay một cái, hắc quang bị đánh tan. Ngô Bình thản nhiên nói: “Thần Hắc Thiên, chẳng phải ta đã giữ thể diện cho ngươi rồi sao?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, anh đang nói chuyện với thần Hắc Thiên?
Trên tế đàn, một đạo hắc quang rơi xuống, mơ hồ xuất hiện một bóng người. Từ người này phát ra thanh âm trầm thấp, tựa hồ có thể xuyên thấu linh hồn.
“Thực lực của ngươi đã rất mạnh, sợ ngươi sau này không cần đến ta nữa. Cho nên ta lại bổ nhiệm một người phát ngôn mới”, đây là giọng thần Hắc Thiên.
Các tín đồ vui mừng khôn xiết, lần lượt quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: “Thần Hắc Thiên, chúng tôi là tín đồ trung thành nhất của thần!”