Thần Y Trở Lại
Chương 3967
“Trời ạ! Thánh nhân đương thời! Tuyệt đối đừng động vào, chạy thôi!”
Ngay tức thì, mười luồng khí tức hung hãn ấy tức tốc rời khỏi nơi này, không dám nán lại thêm một phút nào!
Cảm nhận được Thánh uy của Ngô Bình, Nam Hải Vương cứng đờ người, chậm rãi quỳ xuống mặt nước: “Kính chào Thánh nhân!”
Thánh nhân là những vị đã sống sót qua Đại kiếp kỷ nguyên. Chỉ cần có Thánh nhân, ngọn lửa của Nhân tộc sẽ được truyền đi mãi mãi, không bao giờ lụi tắt. Vậy nên Thánh nhân chính là tương lai và hy vọng của Nhân tộc, không mờ phai dù trải qua muôn kiếp, không bị vấy bẩn dù trải qua nhân quả. Là một sự tồn tại lớn mạnh cùng trời và đạo!
Thánh nhân khác tiên nhân ở chỗ, điều mà tiên nhân theo đuổi là đạt đến trạng thái sinh mệnh của Tiên tộc, trải qua những sự biến đổi của Thiên Tiên, Đại La Kim Tiên, vô hạn tiến gần đến Tiên tộc, khiến bản thân mình trở nên lớn mạnh hơn. Còn điều mà Thánh nhân theo đuổi là sự vững mạnh của bản tộc, không ngừng nâng cao giới hạn trên của sức mạnh Nhân tộc.
Chính vì vậy, Thánh nhân là sự tồn tại cao quý nhất của Nhân tộc, là tiên phong, là người dẫn đường! Địa vị dĩ nhiên là cao hơn cả Nhân Hoàng!
Ngô Bình đỡ cô ấy dậy, cười bảo: “Không cần đa lễ”.
Nam Hải Vương ngước nhìn người đàn ông lớn mạnh ấy: “Tôi tên Mộc Thiên Tuyết”.
Ngô Bình bảo: “Cô Mộc, những kẻ muốn hại cô có lai lịch thế nào?”
Nam Hải Vương Mộc Thiên Tuyết đáp: “Thế lực lớn ở biển, Thần tộc, nước Long, có lẽ đều không muốn tôi sống”.
Ngô Bình nói: “Điều này chứng tỏ cô có sức uy hiếp với họ”.
Mộc Thiên Tuyết hỏi: “Bệ hạ, ở ngay phía trước là hòn đảo mà tôi sinh sống. Ngài có muốn đến đó ngồi một lát không?”
Ngô Bình đang có chuyện bàn bạc với cô ấy, bèn cười đáp: “Được. Làm phiền cô rồi”.
Cả hai đến một hòn đảo không quá rộng lớn. Trên đảo có một số ngư dân bình thường sinh sống, có một thành phố không lớn lắm. Vùng ven thành phố là những thị trấn nhỏ. Nơi ở của Mộc Thiên Tuyết nằm ở một trấn nhỏ, nhà cửa cũng rất bình thường.
Họ đi đến ngôi nhà dân bình dị ấy, vừa bước vào cửa đã có một cô người làm chạy ra đón, cười nói: “Chị về rồi”.
Mộc Thiên Tuyết gật đầu: “Hồng Quả, đi pha trà đi, có khách đến”.
Cô gái tên Hồng Quả thưa vâng, chẳng bao lâu sau đã bưng trà lên.
Mộc Thiên Tuyết nói: “Bệ hạ, nhà nhỏ đơn sơ, mong ngài đừng chê”.
Ngô Bình bảo: “Cũng tốt mà, rất ấm cúng”.
Hàn huyên được vài câu, anh vào chủ đề chính: “Ta đang chuẩn bị mở rộng hải phận, không biết cô có đồng ý gia nhập đế quốc Thiên Võ hay không. Ta có thể chính thức phong cô là Nam Hải Vương, toàn bộ đảo Nam Hải đều sẽ do cô quản lý. Thần Cá sấu và rùa biển tinh đã bị ta thu phục, cũng sẽ là thuộc hạ của cô”.
Mộc Thiên Tuyết nói: “Ngài là Thánh nhân. Lời vàng ngọc của Thánh nhân, tôi nào dám trái?”
Ngô Bình xua tay: “Ta không miễn cưỡng cô”.
Mộc Thiên Tuyết bảo: “Không miễn cưỡng. Ta làm Nam Hải Vương cũng chỉ để bảo vệ người dân sống trên biển. Nếu gia nhập đế quốc Thiên Võ, có lẽ người dân sẽ có cuộc sống tốt hơn. Dưới sự cai trị của Thánh nhân, chắc chắn sẽ phồn thịnh thái bình”.
Ngô Bình cười nói: “Được, vậy chúng ta thoả thuận như thế nhé”.
Uống được vài ngụm trà, Ngô Bình nói tiếp: “Ta thường đến đại lục Hồng Hoang. Nghe nói cô là tu sĩ của nơi đó?”