Thần Y Trở Lại
Chương 3909
Khi tia sáng cuối cùng được hấp thu, anh cảm thấy điểm thiên tàng thứ năm rộng ra, thiên tàng này có tên là Phục Thiên Tàng.
Khi Ngô Bình hấp thu hết sức mạnh của ánh sáng, Phục Thiên Tàng đã hoàn toàn được mở, một luồng sức mạnh chư thiên xuất hiện khiến khí chất của Ngô Bình thay đổi hẳn.
Sau đó, anh đã thuận lợi lĩnh ngộ được tầng cuối cùng của Bất Tử Kinh và đột phá cảnh giới.
Ngay sau đó đã có một quyển sách cổ xuất hiện, đây là phần thưởng siêu cấp của Ngô Bình ở vòng này.
“Đây là sách Thánh Hoàng do Thánh Hoàng của các triều đại cùng viết, là một món bảo vật vô giá”.
Ngô Bình: “Mình đang cần sách này”.
Tu vi đã đột phá, Ngô Bình nhanh chóng đi vào cánh cửa thứ năm.
Ở đây có 99 phù văn lơ lửng trên không, mỗi phù văn đều vô cùng ảo diệu và ẩn chứa hai luồng khí tức. Mỗi phù văn đại diện cho một đại đạo.
“Các phù văn này là đại đạo mà cường giả mạnh nhất các kỷ nguyên cảm ngộ. Trong số đó, có cường giả đã mất, nhưng đạo của họ vẫn vận chuyển và bất diệt. Các đạo này đã được các đại năng thu thập từ khi thành lập Tiên quốc, có cảm ngộ được chúng hay không thì phụ thuộc cả vào tài năng của cậu”.
Ngô Bình biết chỉ cần mình cảm ngộ được một phù văn trong số này thôi cũng có thể nhận được sức mạnh của cường giả mạnh nhất kỷ nguyên ấy để lại trong vũ trụ.
“Chỉ cần lĩnh ngộ được một phù văn là qua vòng”, giọng nói kia vang lên.
Ngô Bình: “Vòng này có phần thưởng gì không?”
“Đạo phù chính là phần thưởng, lĩnh ngộ càng nhiêu thì càng nhận được nhiều lợi ích. 99 đạo phù đại diện cho sức mạnh của 99 cường giả chí tôn, còn gì quý hơn nữa chứ?”
Ngô Bình hít sâu một hơi, anh mở sức mạnh Phục Thiên rồi bắt đầu lĩnh ngộ các đạo phù.
Quá trình lĩnh ngộ rất mất thời gian, mọi người ở bên ngoài chờ mãi mà vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, ai nấy đều tỏ vẻ sốt ruột.
“Cậu ấy đã đến vòng cuối rồi, một hoàng tử vượt qua năm vòng thi sắp xuất hiện. Mọi người đã chuẩn bị gì chưa?”
Người lên tiếng là một Hoàng lão. Các hoàng tử trước đó đều do các Hoàng lão tiến cử, nói thẳng ra là các hoàng tử đó đều là người đại diện lợi ích cho các Hoàng lão. Còn người bây giờ thì khác, anh tự dựa vào thực lưc của mình để đột phá năm vòng thi, một người như vậy đương nhiên mạnh hơn hẳn các hoàng tử ngày trước.
Với một người như vậy, các Hoàng lão thấy rất khó xử, không biết nên có thái độ ra sao với anh, họ không biết nên đứng về phe anh hay tiếp tục bảo vệ lợi ích của mình. Hơn nữa, họ cũng không biết người này có tính cách thế nào, nếu họ giúp anh thì có nhận được lợi ích tương xứng hay không.
Tất cả đều là ẩn số, đó mới là điều mà họ lo lắng nhất lúc này.
“Tôi khuyên mọi người tốt nhất đừng có ý đồ gì xấu”, một Hoàng lão râu tóc bạc phơ lên tiếng: “Một thiên kiêu thế này chắc chắn sẽ có thể dẫn dắt cả hoàng triều Đại Thương. Ai dám phủ nhận điều này không? Năm vòng thi này không thể gian lận, nó chỉ công nhận những người mạnh nhất thôi”.
“Không được có quá mười hoàng tử, mà hiện giờ chúng ta đã có hơn mười hoàng tử rồi, lát cậu ấy đi ra thì sẽ phải loại một hoàng tử đi”.
Mọi người đều trầm mặc, không ai muốn hoàng tử của mình bị tước thân phận.
“Giờ lo chuyện này vẫn còn sớm quá, dù cậu ấy thành công đi ra thì cũng chỉ là một hoàng tử thôi, việc chúng ta cần nghĩ đó là cậu ấy có thể hoàn thành nhiệm vụ của hoàng tử hay không”.