Thần Y Trở Lại
Chương 3888
Khi ba người thấy gia đình họ phía không xa thì hơi ngạc nhiên, một nam tu có khuôn mặt đen nói: “Chỗ này cũng có người sao”.
Nam tu cao ráo trắng trẻo nói: “Đảo Bách Hương này là địa bàn của Cổ Kiếm Môn chúng ta, sao có thể để người ngoài tùy ý xông vào?”
Nói rồi hắn bay vụt lên, đứng trên không trung nói với Ngô Bình: “Các người đang làm gì?”
Ngô Bình không ngẩng đầu, nói: “Chúng tôi đang dạo chơi, các người là ai?”
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Đảo này thuộc về Cổ Kiếm Môn chúng tôi, các người hãy nhanh chóng rời đi”.
Hắn là một Hư Tiên, cố ý nói thật to để dọa Ngô Bình.
Ngô Bình khẽ nhíu mày: “Đảo hoang giữa biển khơi sao lại có chủ được? Nếu là của các người thì tại sao trên này lại không có ký hiệu?”
Cô gái còn lại trông cũng xinh đẹp, cô ta nói: “Các người đừng có mà không biết điều, lát nữa thiếu môn chủ của chúng tôi sẽ tới đây du ngoạn. Ngộ nhỡ làm phật ý thiếu môn chủ thì các người chết không có chỗ chôn đâu!”
Nhậm San San nói: “Huyền Bình, chúng ta đi chỗ khác đi, dù sao trên biển có rất nhiều đảo mà”.
Ngô Bình lại lạnh nhạt nói: “Nói năng vô lễ, tát vào miệng!”
Nói xong, người đàn ông mặt trắng giơ tay tát mạnh vào mặt mình liên tục, dùng sức rất mạnh. Một lúc sau, hắn phun ra một búng máu, trên mặt tràn đầy sợ hãi, còn đám đồng bạn của hắn cũng bị dọa đến nỗi mặt tái nhợt. Họ biết rằng lần này họ đã gặp phải một cao nhân!
Nữ tu vội vàng nói: “Công tử, vừa rồi chúng tôi đã lỗ m ãng, xin hãy thứ lỗi!”
Ngô Bình hỏi: “Các người là ai?”
Nữ tu vội vàng nói: “Chúng tôi là đệ tử Cổ Kiếm Môn”.
Ngô Bình: “Cổ Kiếm Môn? Môn phái trên biển sao?”
Nữ tu gật đầu: “Đúng vậy. Cổ Kiếm Tông chúng tôi là một trong vài thế lực ở vùng biển này, bởi vì thiếu môn chủ muốn tới hòn đảo này để vui chơi, nên mấy người chúng tôi tới kiểm tra trước, lại đụng phải công tử, xin hãy tha thứ cho chúng tôi!”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Chưởng môn Cổ Kiếm Môn các người là ai, tu vi gì?”
Nữ tu: “Chưởng môn của chúng tôi là Dương Tam Thiên, là một Chân Tiên”.
Ngô Bình: “Mới là Chân Tiên sao”.
Nữ tu nghe được Ngô Bội tỏ vẻ khinh thường, vội vàng nói: “Thực ra người sáng lập ra Cổ Kiếm Môn chúng tôi là một Đại Thánh của nhân loại, vị Đại Thánh này lưu lại cho hậu nhân một thanh Thánh kiếm. Đây cũng là nguồn gốc tên Cổ Kiếm Môn của chúng tôi”.
Ngô Bình: “Thánh kiếm? Bảo vật như vậy, một Cổ Kiếm Môn các người chưa chắc đã bảo vệ được”.
Nữ tu: “Các tông chủ kế tục đều lấy cổ kiếm làm nòng cốt, xây dựng đại trận bảo vệ ngọn núi, cho nên người ngoài không thể xông vào”.
Hỏi xong, Ngô Bình đang định đuổi những người này đi thì lại thấy một tia sáng chiếu xuống, một thiếu niên mười bảy tuổi được một đám mỹ nữ vây quanh đáp xuống đất.
Nhìn thấy đám người Ngô Bình, thiếu niên nhướng mày, có vẻ không vui. Lúc này, một giọng nói vịt đực của một người đàn ông trung niên vang lên, có vẻ tức giận: “Làm sao lại có người ngoài? Các người tuần đảo thế nào vậy?”
Nữ tu sửng sốt, vội vàng nói: “Hầu trưởng lão, vị công tử này là…”
“Công tử cái gì!”, người đàn ông mắng: “Lập tức đuổi hắn đi!
Ngô Bình cười lạnh một tiếng: “Ăn nói lớn lối thật!”