Thần Y Trở Lại
Chương 3877
Cô gái nọ cúi người thật sâu: “Vết thương của tôi đã khỏi hoàn toàn rồi, ân nhân. Thậm chí nguy cơ tiềm ẩn để lại do năm xưa tu luyện cũng đã biến mất”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, tôi tiện tay giải trừ giúp cô”.
Đoạn anh nói với con chó vàng: “Lão Hoàng à, tiễn cô gái này đi đi”.
Cô gái rất sốt ruột. Vì đang vô cùng tò mò về Ngô Bình nên cô ấy không hề muốn rời đi, vội vàng nói: “Tôi bằng lòng ở lại hầu hạ ân nhân!”
Ngô Bình bảo: “Tôi cần cô hầu hạ tôi làm gì chứ? Cô đi nhanh đi”.
Lão Hoàng nói: “Chủ nhân à, anh không có phụ nữ bên cạnh, nấu ăn giặt giũ đều bất tiện, giữ cô ấy lại đi. Tuy tu vi hơi thấp, nhưng ngoại hình trông cũng được”.
Ngô Bình còn định từ chối, cô gái kia đã vội lên tiếng: “Ân nhân, xin hãy cho tôi ở lại”.
Ngô Bình suy nghĩ giây lát mới đáp: “Được rồi, nếu cô muốn ở lại thì có thể sống ở đây một thời gian. Hôm nào thấy ở thoả thích rồi thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Cô gái mừng rỡ nói: “Cảm ơn ân nhân”.
Ngô Bình giới thiệu: “Tôi họ Lý, Lý Huyền Bình. Sau này cứ gọi tôi là cậu chủ”.
“Vâng, thưa cậu chủ”, cô ấy cười đáp, “Tôi tên Như Khanh, bố tôi là thiên chủ Tử Hư”.
Ngô Bình chưa từng nghe tên, chỉ gật đầu: “Ừ, Như Khanh, sau này cô phụ trách việc vặt trong nhà nhé”.
“Vâng, cậu chủ”, Như Khanh vui vẻ trả lời.
Nghỉ ngơi một lát rồi Ngô Bình đi đến ruộng thuốc. Trước đó, do vội cứu người nên anh vẫn chưa quan sát kỹ, bây giờ mới đến ngắm nghía từng cây thuốc, lòng vui sướng vô cùng.
Dạo một vòng quanh ruộng thuốc, anh cất tiếng hỏi: “Ba Mẫu Đất, có ở đây không?”
Một cái đầu to từ dưới đất chui lên, mang hình dáng của một ông lão, dưới cái đầu người ấy là một thanh gỗ, trông rất quái dị.
Đầu to nói: “Anh còn giỏi luyện đan hơn chủ nhân trước, cuối cùng tôi cũng có đất dụng võ rồi”.
Ngô Bình cười hỏi: “Ông xem tôi là chủ rồi ư?”
Đầu to đáp: “Chủ nhân đã nói, chỉ cần có người luyện đan giỏi hơn anh ta đến đây thì người đó sẽ là chủ nhân mới của tôi”.
Ngô Bình bèn hỏi: “Dược liệu ở đây đều do ông thu thập à?”
Đầu to trả lời: “Một số do tôi thu thập, một số cho chủ nhân trước đem đến”.
Nhớ đến Thần Nông Cốc, Ngô Bình mới bảo: “Tôi biết một nơi có rất nhiều dược liệu, sau này sẽ đưa ông đến đó”.
Đầu to nói: “Được. Chủ nhân, bây giờ anh đang luyện đan sao?”
Ngô Bình nhìn đầu to: “Ông có vẻ rất mong tôi luyện đan, tại sao vậy?”
Đầu to đáp: “Đây là sứ mệnh của tôi. Từ giây phút tôi được tạo ra, mục đích của tôi chính là cung cấp dược liệu cho thầy luyện đan. Hơn nữa, đan dược mà chủ nhân luyện chế càng nhiều và càng cao cấp, thì cấp bậc của tôi cũng sẽ càng ngày càng cao”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Ồ, cấp độ của ông sẽ tăng lên à? Bây giờ ông đang ở cấp nào?”
Đầu to trả lời: “Bây giờ tôi là ruộng thuốc cấp tám, cao nhất có thể trở thành ruộng thuốc cấp mười. Sau này tôi còn có thể thăng cấp thành động thiên, cũng có mười cấp”.
Ngô Bình hứng thú: “Ai tạo ra ông vậy?”
Đầu to bảo: “Đó là chuyện cách đây mấy kỷ nguyên rồi, tôi cũng không nhớ rõ nữa. Mỗi khi trải qua một kỷ nguyên, tôi sẽ mất đi một chút ký ức, nhưng bản năng của tôi vẫn còn”.
Ngô Bình trầm ngâm: “Nói vậy, trước đây ông đã có những chủ nhân khác”.