Thần Y Trở Lại
Chương 3859
Hổ Bảo chăm chú theo dõi, quan sát trận chiến ở cấp độ cao thế này sẽ giúp ích rất nhiều cho sự trưởng thành trong tương lai của nó.
Ngô Bình quan sát một hồi thì nhảy xuống khỏi lưng hổ, tay trái bắt chước động tác mổ của con gà, tay trái bắt chước rắn bạc, đấu với nhau. Chẳng mấy chốc, anh đã luyện ra được một bộ chưởng pháp, lấy tên là Xà Hình Thủ; và một bộ chỉ pháp, lấy tên là Ngũ Hành Chỉ.
Luyện được một chặp, thân hình của anh bỗng cao lớn lên mấy trăm mét, nhảy vào chiến đấu. Con gà trống lớn rất cảnh giác, nó đã để ý thấy Ngô Bình từ sớm rồi, nhưng phải đấu với rắn bạc nên nó không quan tâm tới Ngô Bình. Không ngờ con người này lại chủ động nhảy vào chọc giận mình, làm gì có lí đó!
Con gà trống lớn bỗng nhảy lên, vung đôi cánh, ba mươi cái lông vũ năm màu như những mũi tên lao vút tới những chỗ hiểm trên người Ngô Bình.
Ngô Bình phất tay đã nắm lông vũ trong lòng bàn tay, sau đó thi triển Ngũ Hành Chỉ đánh với con gà trống lớn. Con gà trống lớn thấy đòn tấn công thất bại thì nhào tới, không ngờ con rắn bạc lại bỗng nhiên phản kích, cắn về phía chân gà của nó nhanh như chớp. Nếu con rắn bạc cắn trúng thì độc sẽ ngấm vào cơ thể con gà.
Con gà trống lớn vung móng, hư không vang lên tiếng đao kiếm, năm đạo ánh sáng đánh về phía rắn bạc. Rắn bạc vội tránh né, đồng thời Ngô Bình cũng ra tay, tay trái dùng Xà Hình Thủ chộp lấy cổ con gà, bóp một phát.
“Á!”
Con gà trống lớn kêu lên quái dị, hai cánh đập loạn, vô số ánh sáng phóng ra nhưng Ngô Bình đều tránh được. Đồng thời, tay anh bóp mạnh, con gà trống lớn lập tức không còn sức lực, hai mắt trợn trừng, dường như sắp bị bóp ch ết.
Ngô Bình cười khẩy: “Mày đừng diễn nữa, tao không bóp ch ết được mày”.
Con gà trống lớn trở lại bình thường, nó nghiêng đầu, con mắt bên trái nhìn chằm chằm Ngô Bình.
Ngô Bình vứt nó ra nói: “Đừng nhìn tao như thế, nếu không tao sẽ đem mày đi hầm canh gà đấy”.
Gà trống lớn bỗng nổi giận, kêu “ác ác ác”, rồi cố tình làm ra vẻ nhào tới giết.
Ngô Bình đang định nói gì thì cảm thấy sau lưng lạnh toát, anh nghiêng người, giơ tay chộp một cái thì đã chộp được vào đúng điểm bảy tấc của con rắn bạc. Anh bóp một cái, con rắn bạc đã mềm oặt ra.
Anh cười khẩy: “Tao mà không ra tay thì mày đã bị Thiên Kê giế t chết rồi, thế mà còn dám đánh lén tao!”
Anh vung tay, vạch đứt da rắn, lấy mật rắn ra. Con rắn bạc này có huyết mạch Hoá Xà, mật của nó có màu tím, toả ra mùi hương thoang thoảng.
Nhìn thấy mật rắn, Thiên Kê kêu lên “ác ác ác”, hai mắt nó nhìn chằm chằm mật rắn.
Ngô Bình hỏi: “Mày muốn lấy mật rắn à?”
Con gà trống lớn gật đầu thật mạnh. Trong đầu Ngô Bình nhận được truyền âm: “Cần mật rắn để cứu vợ tôi”.
Ngô Bình: “Vợ mày trúng độc à?”
Gà trống lớn: “Bị trúng một loại kỳ độc, chỉ có mật rắn này mới cứu được”.
Ngô Bình: “Tao là người lấy mật rắn này ra, sao tao phải đưa cho mày?”
Gà trống lớn biết mình khó mà đánh lại Ngô Bình, nó im lặng mấy giây rồi đáp: “Tôi có thể dẫn anh tới linh thổ Ngũ Hành tìm bảo vật Ngũ Hành”.
Ngô Bình sáng cả mắt lên: “Mày từng tới linh thổ Ngũ Hành à?”
Gà trống lớn gật đầu: “Tôi lớn lên ở linh thổ Ngũ Hành”.
Ngô Bình hứng thú, hỏi nó: “Tao nghe nói linh thổ Ngũ Hành là nơi vị sáng tạo ra Ngũ Hành Giới ẩn cư đúng không? Vị đó còn ở đây không?”