Thần Y Trở Lại
Chương 3776
Nửa tháng nay, anh không chỉ luyện hóa tinh thần mà còn bố trí năm tàn cục trong động thiên, cái nào cái nấy đề có uy lực rất mạnh.
Ngô Bình vẫn cảm thấy chưa hoàn hảo, thế là anh kết hợp kiếm đạo Phiêu Miểu, tạo ra huyễn cảnh trong thế cờ, nâng cao uy lực của ván cờ Thiên Địa thêm một bước nữa.
Ngày thứ hai mươi, cuối cùng anh cũng quay về Thiên Đạo Môn.
Anh vừa quay về thì đã nhìn thấy Tiêu Thái Tôn đang đợi mình.
“Ông Tiêu, có việc gì thế ạ?”. Anh vội hỏi.
Tiêu Thái Tôn: “Huyền Bình, con hãy rời khỏi Thiên Đạo Môn trước, trong thời gian ngắn đừng quay lại”.
Ngô Bình chau mày: “Sao thế ạ?”
Tiêu Thái Tôn: “Có một thần sứ đến Thiên Đạo Môn, không biết sao ông ta lại biết chuyện con luyện hóa quái bàn tiên thiên. Ông ta yêu cầu con giao bàn bát quái tiên thiên ra, người này rất có gốc gác, Thiên Đạo Môn chúng ta không thể động đến được”.
Ngô Bình: “Vì vậy con bắt buộc phải rời khỏi Thiên Đạo Môn sao?”
Tiêu Thái Tôn thở dài: “Đấy cũng là chuyện bất đắc dĩ, chỉ đành để con phải chịu thiệt thòi một chút”.
Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Ông Tiêu, giúp con chăm sóc cho Tử Phi”.
Tiêu Thái Tôn: “Con yên tâm, có ông và tám vị tông chủ ở đây, Tử Phi sẽ không sao đâu”.
Ngô Bình đưa cho ông ấy một miếng ngọc bội nói: “Nếu người đó có hỏi tung tích của con thì ông hãy đưa miếng ngọc bội này cho ông ta, nói là thứ này có thể tìm được con”.
Tiêu Thái Tôn nhìn Ngô Bình đăm chiêu: “Huyền Bình, con định…”
Ngô Bình bình thản đáp: “Ông Tiêu, dù ông ta có là Đại Thần thì con vẫn có thể hạ được ông ta”.
Tiêu Thái Tôn cười: “Được, ông sẽ đưa ngọc bội cho ông ta. Có điều, con cũng phải cẩn thận, làm cho sạch sẽ một chút, tuyệt đối đừng để lại chứng cứ”.
Ngô Bình giao ngọc bội lại rồi rời khỏi Thiên Đạo Môn, đến Đông Hải rộng lớn.
Cùng lúc đó, trong phủ họ Ngụy, Ngụy Vô Cương đứng trước mặt một bán thần với vẻ mặt hèn mọn. Vị bán thần đó có khí tức rất đáng sợ, ông ta là thần sứ đến Thiên Đạo Môn lần này.
Ngụy Vô Cương cười, nói: “Thần sứ đại nhân, đợi tên đó quay lại, nếu kẻ đó không chịu giao bàn bát quái ra thì ngài không cần khách sáo với cậu ta, cứ giết thẳng tay”.
Bán thần thản nhiên đáp: “Dù sao thì cậu ta cũng là thiên tài của Thiên Đạo Môn, không nên giết, phế là được rồi”.
Ngụy Vô Cương cười haha: “Đại nhân nhân từ, vậy thì phế thôi”.
Bỗng nhiên có người đến báo tin cho Ngụy Vô Thượng: “Ông chủ, mục tiêu đã quay về nhưng cũng nhanh chóng rời khỏi đây rồi”.
Ngụy Vô Cương nổi giận: “Nhất định là lão già Tiêu Thái Tôn dở trò”.
Người đó liền lấy miếng ngọc bội ra, nói: “Lão gia, Tiêu Thái Tôn để miếng ngọc bội này trong nhà, tôi đã cho người trộm về đây”.
Ngụy Vô Cương cầm miếng ngọc bội lên nhìn rồi cười, nói: “Bên trên có khí tức của tên nhóc đó, xem ra nó là bùa ngọc được Tiêu Thái Tôn dùng nó để liên lạc với cậu ta. Thần sứ đại nhân, dùng miếng ngọc bội này thì có thể dễ dàng tìm được người đó”.
Thần sứ nắm lấy ngọc bội, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi sẽ đi tìm cậu ta”.
Ông ta vừa dứt lời thì cơ thể liền trở nên mơ hồ rồi biến mất hoàn toàn.
Trên Đông Hải, Ngô Bình tìm đến một hòn đảo nhỏ, đặt một cái bàn lên nền đất, bày rượu và đồ nhắm, vừa thưởng thức vừa chờ vị thần sứ đó xuất hiện.