Thần Y Trở Lại
Chương 3771
“Thượng tiên bớt giận”.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ da hổ bỗng xuất hiện, quỳ trước Ngô Bình cầu xin.
Đao quang biến mất, Ngô Bình nhìn người đàn ông trung niên: “Ông là ai?”
Người đàn ông vội nói: “Tôi là thủ lĩnh của bộ lạc Chân Lan – Di Hà. Con trai tôi – Liêu Bá không biết trời cao đất dày, mong Thượng tiên đừng so đo với nó”.
Liêu Bá cao giọng nói: “Cha, con không sợ hắn”.
Di Kha tức giận: “Khốn kiếp! Tay Thượng tiên cầm Đao Thiên Mông, mày là Đại La Kim Tiên, cũng không phải là đối thủ của Thượng tiên’
Di Kha này khá có mắt nhìn, có thể nhìn ra Đao Thiên Mông trong tay Ngô Bình rất mạnh, lập tức cầu xin tha cho con trai Liêu Bá.
Ngô Bình: “Không có đao này, tôi cũng có thể giết anh ta”.
Di Kha cười khổ: “Vâng, bộ lạc Chân Lan chúng tôi lập tức lui binh về, không dám tái phạm nữa”.
Ngô Bình cười nhạo: “Chỉ lui về thôi không làm gì cả thì tôi có thể bỏ qua cho các người”.
Di Hà: “Thượng tiên, bộ lạc Chân Lan nằm ở nơi giá lạnh, chẳng có sản vật quý giá gì, nếu cậu muốn thì bộ lạc Chân Lan sẵn sàng dời đến nơi khác”.
Ngô Bình: “Không cần dời đi nhưng bộ tộc Chân Lan các ông cần phải đầu hàng chịu thua trước Thiên Đạo Môn. Đương nhiên, bộ lạc các ông khá nghèo, Thiên Đạo Môn sẽ không lấy đồ của các ông, các ông cứ sống tiếp cuộc sống của mình, còn việc cúi đầu chịu thua chỉ là trên danh nghĩa thôi”.
“Bộ lạc Chân Lan sẽ không chịu thua trước bất kỳ thế lực nào cả”, Liêu Bá nghiêm trọng nói.
Ngô Bình nhìn hắn nói: “Anh kiêu căng như thế, xem ra không phục rồi. Thế này nhé, chúng ta đánh một trận, thủ lĩnh đừng lo, tôi sẽ không giết anh ta đâu”.
Di Kha suy xét chốc lát, thật ra ông ta cũng muốn xem thử thực lực của Ngô Bình nên gật đầu: “Cũng được, Thượng tiên để nó mở mang tầm mắt, cho nó biết thế nào là võ học chân chính”.
Mặc dù nói thế nhưng thật ra ông ta không hy vọng Ngô Bình dùng đến Đao Thiên Mông.
Ngô Bình cất Đao Thiên Mông đi rồi nói: “Tôi sử dụng quyền cước để đánh với anh”.
Mặc dù đối phương là Võ Hoàng nhưng anh là Võ Hoàng chí tôn bảy sao trong tháp Tiên Võ, hiện tại thực lực của anh tiến bộ hơn trước kia rất nhiều, dĩ nhiên sẽ không để Liêu Bá vào mắt.
Liêu Bá bước đến trước nói: “Ra đòn đi”.
Ngô Bình: “Anh cũng không thể đánh với tôi mà chẳng có điều kiện, nếu anh thua thì phải làm nô lệ của tôi”.
Liêu Bá tức giận nói: “Nô lệ của anh?”
Ngô Bình: “Sao thế, anh không tự tin?”
Liêu Bá hừ một tiếng: “Không có thanh đao đó, tôi không sợ anh, có gì mà không dám chứ. Tương tự thế, nếu anh thua thì phải làm nô lệ của tôi”.
Ngô Bình khẽ cười: “Không thành vấn đề”.
Quảng trường bỗng chốc trở nên im ắng, Liêu Bá bỗng tung ra một cú đấm, ba nghìn quyền ảnh xuất hiện giữa không trung cùng lúc đánh về phía Ngô Bình.
Ngô Bình không thèm nhìn đã vung tay lên, những quyền ảnh này biến mất, anh đã đến bên cạnh Liêu Bá rồi túm lấy vai hắn.
Liêu Bá gào lên thảm thiết, quỳ một chân xuống đất, vô cùng đau đớn. Hắn cảm thấy như có hàng nghìn ngọn núi đ è xuống người, khiến hắn không còn sức phản kháng.
Ngô Bình nói: “Võ đạo của anh chỉ được xem là nhập môn thôi, vẫn còn kém cường giả nhiều lắm. Tôi chỉ cần dùng sức một chút thôi đã có thể bóp chế t anh rồi”.