Thần Y Trở Lại
Chương 3737
Chẳng mấy chốc, anh đã biết công dụng của lư hương này là gì. Lư hương này là một món pháp bảo, chỉ cần đốt một nén hương rồi ước nguyện với nó. Người ước nguyện có thể thế chấp thành tựu trong tương lai của mình để đổi lấy nguyện vọng hôm nay.
Dùng tương lai để đổi lấy hiện tại sao? Thú vị!
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Lư hương, mày biến nhỏ lại đi”.
Lư hương bỗng chốc hoá nhỏ như cái lư hương bình thường.
Ngô Bình đổ một ít cát vào lư hương rồi thắp một nén nhang, cười nói: “Lư hương, tao muốn hút một bao thuốc”.
Dứt lời, anh cảm thấy một luồng năng lượng huyền diệu đang quét trên người mình. Sau đó trước mặt anh lơ lửng một bao thuốc, đúng là loại thuốc trong ký ức của anh, bao thuốc mềm mà hồi đại học anh hay hút.
“Dùng tương lai để đổi lấy hiện tại, tương lai càng hùng mạnh thì thứ đổi được càng nhiều. Nhưng không thể dựa dẫm vào bàng môn tà đạo được”, nói xong anh cất lư hương đi rồi tiếp tục tìm bảo vật.
Thiên Vực vô cùng rộng lớn, anh đi nửa ngày trời mà chẳng gặp được bóng ma nào, xem ra người vào Thiên Vực đã chia nhau mỗi người mỗi hướng, rất khó gặp mặt nhau.
Không biết đã đi được bao lâu, chuột tìm báu vật bỗng run lên cầm cập, Ngô Bình thấy kỳ lạ, bèn hỏi: “Tiểu Bảo, mày sao đấy?”
Móng vuốt của chuột tìm báu vật chỉ về phía bên trái, Ngô Bình lập tức qua đó. Đi được mấy trăm dặm mới nhìn thấy một ngọn núi lớn ở phía xa xa.
Trên núi cây cối và hoa cỏ um tùm khiến Thiên Vực đơn điệu như có sức sống hơn. Anh cười nói: “Một ngọn núi, hình như trên núi có cây ăn quả, chúng ta tới hái trái cây ăn thôi”.
Bước vài bước, anh thấy không đúng, hình như đây không phải là một ngọn núi, mà là xác của một con thú khổng lồ!
“Thứ gì vậy?”, anh kinh ngạc hô lên.
Con cự thú dài mấy nghìn dặm, không biết nó đã tồn tại ở đây bao nhiêu lâu rồi, bề ngoài của nó là một lớp đất dày trùng trục, bên trên phủ đầy thực vật.
Anh cảm thán: “Thân xác không bị phân huỷ qua Đại kiếp kỷ nguyên, thực lực của con cự thú này quả thật rất k hủng bố. Nhưng nó cũng đã chết rồi”.
Anh chạy nhanh lên núi, vừa lên núi đã cảm nhận được một luồng linh khí nhàn nhạt, càng lên cao thì linh khí càng đậm.
Đi được một đoạn, anh nhìn thấy một cái cây khổng lồ cao gần nghìn mét, cành lá um tùm. Cái cây khổng lồ này kết ra một loại quả khổng lồ, trông giống quả óc chó nhưng vỏ lại màu xanh non.
Lên trên cây, chuột tìm báu vật căng thẳng đến nỗi người cứng ngắc, không dám cử động, thậm chí còn tè luôn trong bị áo Ngô Bình.
Sắc mặt Ngô Bình nghiêm trọng hẳn, khiến chuột tìm báu vật sợ đến mức này thì quả trái cây này chắc chắn có vấn đề.
Anh bay lên không, đứng trên một cành cây, nhìn thẳng quả khổng lồ kia. Đường kính của quả dài ba mét, ngoài vỏ có phù văn kỳ diệu.
Sau đó anh dùng khả năng nhìn thấu vạn vật xem bên trong nó có gì.
Anh thấy một thứ có hình người đang ngồi xếp bằng bên trong quả, đôi ngươi màu tím đang nhìn chằm chằm anh xuyên qua lớp vỏ quả.
Ngô Bình giật cả mình, nhưng anh không di chuyển ánh mắt đi nơi khác, nhìn thẳng lại sinh vật bên trong vỏ quả. Anh không sợ đối phương, vì anh phát hiện quả này vẫn chưa trưởng thành.
Anh đi tới trước quả, giơ tay vỗ một cái: “Này, mày ở trong đó buồn không, cần tao tách vỏ cứu mày ra không?”