Thần Y Trở Lại
Chương 3729
Tử Phi nhìn Ngô Bình: “Huyền Bình, nếu có thể gi ết chết Nguỵ Vô Thượng trong Thiên Vực là tốt nhất. Nguỵ Vô Thượng mà chết thì Nguỵ Vô Cương cũng không còn chỗ dựa nữa”.
Ngô Bình: “E là nhà họ Nguỵ cũng sẽ nghĩ như vậy, giết anh rồi em cũng sẽ không còn chỗ dựa”.
Tử Phi: “Không chỉ vậy. Anh có được bàn bát quái khiến đệ tử cả Thiên Đạo Môn đều ganh tị, Nguỵ Vô Thượng hắn cũng không ngoại lệ. Chắc chắn hắn muốn giết anh để đoạt lấy bàn bát quái tiên thiên. Thế nên nhất định giữa các anh sẽ có một trận chiến. Điều em lo là dù sao Nguỵ Vô Thượng cũng đã đạt đến Chân Tiên rồi”.
Ngô Bình: “Anh lại không sợ hắn là Chân Tiên, dù hắn có là Đạo Quân, anh cũng có thể đấu với hắn. Nhưng hắn được Đại Thiên Tôn xem trọng, thiết nghĩ sẽ có điểm hơn người, phải đề phòng mới được”.
Tử Phi: “Đúng vậy, đây cũng là điều em lo lắng nhất”.
Ngô Bình vỗ về vai cô ấy: “Chúng ta cứ đi từng bước một thôi”.
Lại qua một ngày nữa, Ngô Bình quyết định tới thăm hỏi Lạc Ngưng Đan, xem thử trình độ của vị đại sư luyện đan năm sao này ra sao.
Vườn đan Thanh Minh nằm ở phía Đông Thiên Đạo Môn. Tới trước vườn đan, anh nhìn thấy hai cô gái canh cửa, quần áo trắng tinh, dung mạo xinh đẹp.
Ngô Bình vừa tới, một cô gái đã hỏi: “Có phải là anh Ngô Bình không ạ?”
Ngô Bình rất bất ngờ: “Cô biết tôi sao?”
Cô gái cười nói: “Chủ vườn chúng tôi đã dặn dò, mấy ngày nay sẽ có một anh Ngô tới. Bình thường chỉ có người quen tới vườn của chúng tôi thôi, anh lạ mặt thế này, chắc chính là anh Ngô rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Là tôi, phiền cô thông báo giúp tôi với”.
Cô gái: “Chủ vườn của chúng tôi nói nếu anh Ngô tới thì mời anh vào thính trúc hiên uống trà”.
Ngô Bình: “Làm phiền cô dẫn đường”.
Anh theo cô gái vào trong vườn đan Thanh Minh, đi được một đoạn thì vào một rừng trúc, trong đó có một cái nhà bằng trúc nhỏ.
Trước nhà trúc có một cô gái đang tưới nước cho một bồn dược liệu, nghe tiếng bước chân, cô ấy quay người lại nhìn. Ngô Bình phát hiện cô gái này vẻ ngoài bình thường, thân hình không có gì nổi trội, đến cô gái canh cửa còn xinh đẹp hơn cô ấy đến cả trăm lần.
Cô gái cười nói: “Anh Ngô, nghe danh đã lâu”.
Ngô Bình ôm quyền: “Chắc cô là Lạc đan sư rồi, hân hạnh được gặp mặt”.
Cô gái chính là Lạc Ngưng Đan, cô ấy cười nói: “Mời vào nhà uống trà. Chỗ tôi đơn sơ, mong anh đừng trách”.
Ngô Bình mỉm cười: “Nơi này rất tốt mà”.
Sau đó anh nhìn dược liệu trong chiếc bồn kia một cái rồi nói: “Cái này là Thảo Hoàn Đan nhỉ?”
Cô gái: “Anh thật tinh mắt, chính là Thảo Hoàn Đan. Lúc tôi mười ba tuổi đã trồng nó, bây giờ đã qua mười hai năm mà nó mới lớn được một chút xíu”.
Ngô Bình: “Thảo Hoàn Đan ba nghìn năm khai hoa, sáu nghìn năm kết quả, còn lâu lắm”.
Lạc Ngưng Đan cười nói: “Đúng vậy, thế nên tôi cũng không mong đợi được đến khi nó khai hoa”.
Ngô Bình nói: “Vì sao? Thầy luyện đan như chúng ta sống mấy nghìn năm cũng không phải là chuyện khó mà”.
Lạc Ngưng Đan: “Đương nhiên công tử có thể trường sinh, nhưng thể chất của tôi đặc thù, sống không quá ba mươi tuổi”.
Ngô Bình rất bất ngờ, anh hỏi: “Không biết Lạc đan sư có thể chất gì?”