Thần Y Trở Lại
Chương 3709
Đầu bên kia nói: “Chúng tôi đã khống chế được Lý Nguyên Tượng, yêu nghiệt của Vu tộc, chuẩn bị áp giải lên Thiên Giới để chờ xử lý”.
Ngô Bình vô cùng tức giận, nghiêm mặt nói: “Nếu các người dám động đến con trai tôi, tôi sẽ khiến nhà họ Dương các người phải trả giá đắt!”
Người nọ cười lạnh: “Nhà họ Dương của Thập Thánh sơn mạch không sợ đâu!”. Nói xong, đối phương liền cắt đứt liên lạc.
Đường Tử Di khẽ thở dài: “Sao có thể xảy ra chuyện này! Huyền Bình, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Ngô Bình nói: “Đi Thập Thánh sơn mạch, tìm hiểu tình huống!”
Anh không thể ngồi yên, ngay lập tức lao đến núi Thập Thánh. Một tia sét xuyên qua không trung và đáp xuống núi Thập Thánh không lâu sau đó.
Núi Thập Thánh là một dãy núi nối tiếp, mười đỉnh của nó là nổi tiếng nhất, được gọi là Thập Đại Thánh Sơn.
Anh bay lơ lửng trên không, cao giọng nói: “Dương Thị của núi Thập Thánh, mau ra đây gặp tôi!”
Một luồng ánh tiên bay kên từ một ngọn núi trong đó, một người đàn ông bay vọt lên. Người này mặc áo bào đen, tóc đen râu xám, lạnh giọng nói: “To gan lắm, dám đến núi Thập Thánh gây chuyện!”
Ngô Bình: “Vừa nãy người nói chuyện với tôi là ông đúng không?”
Người đàn ông hừ lạnh: “Đúng vậy, tôi là Dương Tài Tân, gia chủ Dương Thị!”
Ngô Bình: “Lý Nguyên Tượng bị ông bắt đúng không?”
Dương Tài Tân lạnh nhạt nói: “Là tôi! Tên nhóc đó là tàn dư của Vu tộc, tôi bày kế bắt nó, đang định đưa đến Thiên giới. Còn cậu dám che giấu Vu tộc, cũng là tội nặng, Tiên đình sẽ không tha cho cậu”.
Ngô Bình nói: “Người ta có phải Vu tộc không liên quan gì đến ông? Ông có tư cách gì mà quản con trai tôi?”
Dương Tài Tân hừ lạnh: “Người của núi Thập Thánh này là hậu duệ của thần chính gốc, có nghĩa vụ thay trời hành đạo!”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Đưa Lý Nguyên Tượng ra đây, tôi có thể tha chết cho ông!”
Dương Tài Tân: “Cậu nghênh ngang thật! Tôi nói rồi, đây là núi Thập Thánh, không phải nơi cậu có thể làm càn! Ngoài ra muốn đưa Lý Nguyên Tượng đi cũng được, hãy đưa thêm Ngộ Chân Đan đây”.
Ngô Bình híp mắt: “Ông muốn Ngộ Chân Đan?”
Dương Tài Tân: “Tôi không chỉ muốn Ngộ Chân Đan mà còn muốn cậu giao luyện đan sư đã luyện chế Ngộ Chân Đan ra đây!”
Ngô Bình cuối cùng cũng hiểu, người nhà họ Dương đang thèm muốn Ngộ Chân Đan!
Anh cười lạnh: “Nhà các người tham lam thật. Nếu ăn nói tử tế thì các người muốn đan dược gì cũng được, tôi sẽ không từ chối. Nhưng các người lại muốn cướp cả luyện đan sư, đúng là lòng tham không đáy!”
Dương Tài Tân nói: “Nói ít thôi, cậu có giao luyện đan sư không?”
Ngô Bình im lặng một lúc, nói: “Được. Nhưng tôi phải thấy Lý Nguyên Tượng trước, xác nhận nó không bị thương”.
Dương Tài Tân lạnh nhạt nói: “Được. Cậu có gan thì cứ đi theo tôi!”, nói rồi ông ra lao xuống một ngọn núi.
Ngô Bình đi theo không hề do dự, tìm cơ hội giải cứu Lý Nguyên Tượng.
Ngô Bình đáp xuống một quảng trường trên núi, vừa đáp xuống, anh đã cảm thấy một trận pháp tuyệt thế bao trùm lấy anh, áp chế tu vi của anh. Anh tỉ mỉ cảm nhận, đây chính là thánh uy mà Thánh nhân mới có được, chẳng lẽ trên núi này có Thánh nhân sao?