Thần Y Trở Lại
Chương 3697
Khi Ngô Bình cảm thấy số lượng đã tương đối đủ rồi thì lập tức thả Dương Thần của mình ra, bắt đầu săn thú. Thoáng chốc, những sinh linh này chạy tán loạn khắp nơi, đáng tiếc đã muộn, bọn nó căn bản chạy không thoát, khu vực Ngô Bình bày bố đã vây nhốt lại toàn bộ, chỉ có thể để mặc Ngô Bình bắt giết, bỏ vào thần hải.
Sinh linh trong thần hải càng lúc càng nhiều, bọn chúng vừa vào đã bị đồng hóa, sau đó biến thành từng sinh vật thần hải, rồi lại bị Dương Thần ăn sạch. Mỗi lần ăn một sinh vật thần hải, Dương Thần của Ngô Bính đều lớn thêm một phần, thần hải cũng sẽ mở rộng thêm một phần.
Sau khi ăn sạch sinh vật lần này, Ngô Bình lập tức thu lại khí tức, anh nhìn cô gái kia. Cô gái đã phục hồi, lúc này đang nhìn Ngô Bình với ánh mắt ngạc nhiên.
Ngô Bình hỏi: “Thế nào, đã hồi phục chưa?”
Cô gái: “Hiện tại tôi không có gì khác biệt với người bình thường cả”.
Ngô Bình liếc mắt nhìn, chân cô gái đã khôi phục lại bình thường, thay vào đó là đôi chân trần xinh đẹp.
Anh gật đầu nói: “Vừa nãy có rất nhiều thứ năng lượng hóa tấn công tôi, những thứ này có rất nhiều ở khu rèn luyện sao?”
Cô gái nói: “Ừ, bọn chúng đều là linh thể hình thành do nguyên anh các tu sĩ sau khi dị biến, những linh thể này rất mạnh, không chỉ giết không chết, mà còn có thể cắn nuốt lẫn nhau. Những linh thể có thể sống sót không biết đã cắn nuốt bao nhiêu linh thể khác rồi”.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Xem ra người bị vùi lấp ở khu rèn luyện cũng không ít”.
Cô gái: “Đúng vậy. Mỗi năm đều có rất nhiều người tiến vào, mỗi năm cũng đều có rất nhiều người vĩnh viễn phải ở lại nơi này”.
Ngô Bình hỏi cô: “Cô cũng là khách tu?”
Cô gái thản nhiên nói: “Đúng”.
Ngô Bình: “Cô có thể rời đi rồi”.
Cô gái sững sờ: “Anh để tôi đi?”
Ngô Bình: “Đúng vậy, chẳng lẽ cô cứ muốn theo tôi sao?”
Cô gái: “Nhưng không phải anh nói sẽ khống chế tôi sao?”
Ngô Bình: “Bên trong thân thể cô có máu huyết tôi, đương nhiên tôi có thể khống chế cô, nhưng tôi khống chế cô có tác dụng gì? Cho nên, cô nên mau đi đi, có lẽ sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau, có thể khống chế cô hay không cũng không quan trọng”.
Cô gái cắn môi, nói: “Bên ngoài tôi đã chẳng còn người thân gì nữa, tôi muốn ở bên cạnh anh”.
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ: “Cô đi theo tôi?”
Cô gái gật đầu: “Nếu không phải anh, tôi còn phải ở nơi này khổ sở sinh tồn tiếp, hơn nữa, chung quy sẽ có một ngày cũng bị sinh vật khác ăn mất. Vì vậy, tôi muốn báo đáp công tử”.
Ngô Bình cân nhắc một lúc rồi nói: “Được thôi. Cô muốn báo đáp tôi, vậy kiếm chút gì ăn cho tôi trước đi”.
Cô gái khẽ cười: “Vâng, công tử, tôi sẽ đi ngay”.
Cô gái đã sống ở đây không biết bao nhiêu năm, kinh nghiệm phong phú, cô ấy lập tức đi săn thú. Còn Ngô Bình thì nghỉ ngơi một lúc, sau đó tiếp tục thả ra sức mạnh thần hải, thu hút linh thể đến để hấp thụ.
Đợi đến khi có đủ linh thể, anh sẽ thả Dương Thần, đưa toàn bộ linh thể vào thần hải, sau đó hóa thành sinh vật trong thần hải. Những sinh vật này hình tượng khác nhau, có cái giống cá, có hệt ốc, có cái giống mực.
Khi số lượng sinh vật trong thần hải Ngô Bình vượt qua một trăm nghìn thì thần hải sẽ có sự thay đổi lớn, một làn sương mù vàng kim từ mặt biển bốc lên khiến cả vùng biển càng trở nên thần bí.