Thần Y Trở Lại
Chương 3665
Ngô Bình: “Ồ, khách tu cũng có đời sau à?”
Bạch Mai cười nói: “Đương nhiên rồi, đa số khách tu không đạt được thành tích xuất sắc sau khi kiểm tra thì không thể ra khỏi đây, thế là cứ thế cưới vợ sinh con ở đây rồi thành lập chế độ”.
Ngô Bình: “Chức quan cao nhất có phải là hoàng đế không?”
Bạch Mai: “Vâng, là hoàng đế”.
Ngô Bình đã biết khái quát đây là thế giới như thế nào rồi, anh cười nói: “Anh sẽ cố gắng nhanh chóng hồi phục, sau đó đi lấy tài nguyên”.
Bạch Mai cười nói: “Tốt quá rồi”.
Thế mà Ngô Bình thử bước xuống đất, Bạch Mai vội dìu anh, anh xua tay: “Không cần, anh làm được”.
Hai chân chạm xuống đất, chân hơi không vững nhưng dần dần anh vẫn đứng được, sau đó thử bước đi.
Cứ thế anh đi lại vài bước thì bắt đầu đi ra khỏi phòng. Là một gian nhà có diện tích không lớn, anh đi xuyên qua gian nhà ra đến ngoài cửa.
Phong cảnh bên ngoài không khác thế giới anh sống là mấy, cũng có bầu trời, mặt đất giống hệt, dù sao đây cũng là một thế giới bản sao.
Không khí rất trong lành, những làn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi của bùn đất và đồng ruộng.
Anh chậm chạp lết về phía trước, băng qua sân. Trong sân có mấy con gà mái đang đi lại, trên mặt đất còn có một đống phân gà, Bạch Mai vội vàng lấy xẻng xúc phân gà đổ vào khu chuồng heo gần đó. Trong chuồng có một con heo béo mập, đã hơn một trăm năm mươi cân, thi thoảng nó còn ụt ịt vài tiếng.
Ngô Bình dở khóc dở cười, mặc dù anh là người đồng ý tiếp nhận thử thách này. Nhưng tự nhiên bị lôi vào thế giới tồi tàn thế này khiến anh cảm thấy như Tổ sư đang lừa mình vậy.
Anh cảm giác cơ thể mình rất mệt mỏi. Dương thần và động tiên đều bị ẩn đi, không thể mở ra được. Cho nên, hiện tại anh không khác gì người thường, thậm chí còn không bằng người thường.
Chỉ đi ra đến cổng thôi cũng khiến anh toát mồ hôi vì kiệt sức.
Lúc này, Hồng Mai đã trở lại. Cô ấy mang theo một rổ rau rừng, trong đám rau rừng có mấy củ khoai lang.
Nhìn thấy Ngô Bình có thể đi trên mặt đất, cô ấy rất vui vẻ nói: “Tiểu Bình, cậu có thể đi lại rồi sao?”
Ngô Bình: “Ừm, chỉ là thân thể suy nhược, cần thêm thời gian thích ứng”.
Hồng Mai cười nói: “Vào nhà ngồi đi, để tôi thịt một con gà bồi bổ cho cậu”.
Ngô Bình nhìn thoáng qua, trong sân chỉ có một con gà mái và một con gà trống. Nếu giết gà trống thì không sinh ra gà con được nữa. Nghĩ vậy, anh xua tay: “Bỏ đi, hôm nay tôi không ăn thịt, chỉ cần ăn khoai lang là được rồi”.
Hồng Mai: “Không được. Cậu là khách quý của chúng tôi, nhất định phải được chăm sóc chu đáo. Nếu không chúng tôi sẽ bị quan gia trách mắng”.
Bạch Mai cũng nói: “Đúng vậy. Anh Tiểu Bình có biết không? Thôn của bọn em đã tồn tại hàng nghìn năm nhưng chỉ có hai vị khách tu. Anh Tiểu Bình chính là người thứ ba”.
Ngô Bình: “Nói vậy thì khách tu đến đây cũng không nhiều”.
Hồng Mai: “Ừm, tất nhiên là không nhiều, nếu không mỗi gia đình đều sẽ có khách tu”.
Ngô Bình lúc này mới hỏi: “Chị Hồng Mai, chị đã kết hôn chưa?”
Hồng Mai: “À, bà Vương trưởng thôn đang cố gắng mai mối cho tôi. Tôi đã gặp một vài người, nhưng đều không hợp”.
Ngô Bình cười đáp: “Chị Hồng Mai hiền dịu như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi”.
Bạch Mai tức giận nói: “Nếu không phải lão Ngô ở phía Tây thôn phá thì chị em đã sớm kết hôn rồi. Lão ta quá xấu xa”.