Thần Y Trở Lại
Chương 3609
Họ đến trước một ngọn núi nhỏ được đúc từ rất nhiều loại kim loại, trên đỉnh của ngọn núi có một cái hố đường kính năm sáu mét, Tiểu Thần đáp xuống, Ngô Bình cũng đi theo.
Khi xuống dưới mấy trăm mét, xung quanh bắt đầu nóng lên, bên cạnh có một miệng hang, Tiểu Thần và Ngô Bình bay vào đó. Họ lại bay thêm một trăm mười mét, vào trong một không gian rất rộng, chỗ đó có đủ thứ kim loại.
Một con cổ màu bạc to bự, dài đến hơn một trăm mét nằm im trên sàn, xung quanh cơ thể nó có từ trường rất mạnh, chỉ cần đến gần nó thì bất cứ kim loại nào cũng tự tan ra thành nguyên tử, sau đó bị da nó hấp thụ.
Dường như con cổ có chút bất thường, nó mở mắt ra, nhìn Tiểu Thần, sau đó truyền thần niệm qua: “Bác sĩ, xin hãy cứu chữa cho tôi, tôi rất khó chịu”.
Tiểu Thần bực bội nói: “La ó gì chứ, ai bảo mày tham ăn vậy làm gì để động thiên Luyện Kim có vấn đề”.
Ngô Bình rất tò mò: “Nó còn có động thiên nữa sao?”
Tiểu Thần: “Cổ Luyện Kim tham ăn, một trăm năm trước nó đã ăn một viên đá sắt thiên ngoại khổng lồ, nó mất cả cả trăm năm vẫn chỉ mới tiêu hóa được một phần mười của viên đá sắt đó, nó bị đá sắt dị hóa, trở thành một cục kim loại lạnh lẽo.
Ngô Bình hứng thú: “Đá sắt gì mà lợi hại thế? Đến cả cổ Luyện Kim cũng không tiêu hóa nỗi?”
Tiểu Thần: “Chủ nhân, nếu muốn cứu nó thì người phải đích thân ra tay, lấy viên đá sắt đó ra”.
Ngô Bình: “Nếu như đã không tiêu hóa được thì nó chỉ cần nôn đá sắt ra chẳng phải xong rồi sao?”
Cổ Luyện Kim: “Không nôn ra được, nó đã mọc rễ trong động thiên Luyện Kim của tôi rồi”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Nói như vậy là tao phải vào động thiên Luyện Kim mới được rồi”.
Tiểu Thần: “Chủ nhân, loại đá sắt đó rất kỳ lạ, tôi chỉ đành bất lực”.
Ngô Bình nói: “Được, tao vào trong xem thử rốt cuộc là đá sắt gì”.
Tiểu Thần há miệng, trước mặt nó xuất hiện một vòng lửa màu vàng, nối liền với Động Thiên Luyện Kim của nó.
Ngô Bình không chút do dự bay vào, sau khi vào vòng tròn màu vàng, anh đã đến một thế giới rộng lớn khắp nơi chứa đầy kim loại.
Lúc này bên tai anh vang lên giọng của cổ Luyện Kim: “Ở phía trước”.
Ngô Bình bay một quãng thì nhìn thấy một ngọn núi sắt cao chừng ngàn mét, bề mặt của ngọn núi sắt này có phù văn Tiên Thiên, vô cùng thần kỳ.
Hắn phóng ra kiếm quang oanh tạc núi sắt, nhưng kiếm quang sắc bén lại không thể để lại dấu vết, ngược lại, núi sắt lại phát ra một đòn lực phản kích, đánh bay kiếm quang của anh ra.
“Ồ!”, Ngô Bình rất ngạc nhiên, loại sắt này còn có thể phản công ngược?
Anh lại thử thêm mấy lần, phát hiện núi sắt này có thể bật ngược lại chín mươi phần trăm đòn tấn công, hơn nữa nó còn có đặc tính cắt đứt, tự phục hồi.
Anh hỏi cổ Luyện Kim: “Mày nói mày đã hấp thụ được một phần mười nó?”
Cổ Luyện Kim: “Vâng”.
Ngô Bình: “Mày tinh luyện những miếng sắt này, hấp thụ thành cái gì rồi?”
Cổ Luyện Kim: “Tôi tinh luyện thành sắt chủ rồi, uy lực mạnh hơn sắt này”.
Ngô Bình: “Mày có bao nhiêu sắt chủ này, có thể cho tao một ít không?”
Cổ Luyện Kim rất hào phóng: “Tôi có thể chia cho cậu một nửa”.
Vừa dứt lời, một miếng kim loại hình vuông lớn bỗng xuất hiện trước mặt Ngô Bình, cao hơn một mét, màu tím bạc, bên trong có vô số phù văn thần bí, dày đặc hơn phù văn trên núi sắt gấp mười lần.
Mắt anh sáng rực: “Cảm ơn”.