Thần Y Trở Lại
Chương 3561
Ngô Bình là người đầu tiên phản ứng lại, anh thả Chân hình ra, hoá thành một con đại bàng lớn, sải cánh bay lên. Đây chính là khả năng biến hoá của Chân hình Thiên Đế, có thể hoá thành vạn vật.
Con chim lớn ngừng rơi, nó bay về phía xa và đáp xuống bờ một cái hồ lớn. Lúc này, anh nhìn thấy một nữ tu sĩ đang kêu lên thảm thiết, cô ấy đang xoay vòng trên không với tốc độ đáng sợ và rơi xuống phía dưới. Bên dưới đó đầy đá nhọn, một khi ngã xuống đây thì sẽ chảy máu đầu.
Đại bàng sải rộng cánh, bay về phía cô gái rồi dùng móng vuốt sắc nhọn tóm lấy cô gái. Sau đó, nó từ từ hạ cánh xuống bờ hồ. Vừa chạm đất, chim đại bàng khôi phục nguyên hình là Ngô Bình.
Cô gái vẫn sợ đến thất thần, nhưng sau đó vội vã cúi gập người cảm ơn: “Đa tạ ơn cứu mạng của Lý tiên sinh”.
Ngô Bình là ngôi sao sáng của pháp hội lần này nên nữ tu sĩ này biết anh cũng là điều dễ hiểu. Tu sĩ này rất xinh đẹp, thân hình mảnh khảnh, mặc một chiếc váy dài màu trắng, giọng nói dịu dàng dễ nghe.
Ngô Bình: “Cô nương không cần khách sáo”.
Anh vừa nói dứt lời thì có một nam tu sĩ từ trên cao đáp xuống, rơi mạnh xuống bãi cát bên cạnh. Đất ở đây khá mềm nhưng cú rơi đó vẫn khiến anh ta hoa mắt chóng mặt đến nỗi nửa ngày không ngồi dậy được.
Ngô Bình hỏi: “Anh không sao chứ?”
Nam tu sĩ khổ sở một lúc mới đứng dậy được. Anh ta đứng dậy, nhìn thấy nữ tu sĩ kia thì mừng rỡ hỏi: “Sư muội không sao chứ?”
Nữ tu sĩ gật đầu: “Sư huynh, nhờ có anh ấy giúp đỡ mà em mới an toàn, nếu không thì đã ngã rất thảm rồi”.
Nam tu sĩ kia trừng mắt nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt đầy thù địch, hỏi: “Anh không tranh thủ mà lợi dụng sư muội tôi đấy chứ?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Lợi dụng thì sao mà không lợi dụng thì sao?”
Nam tu sĩ cười lạnh: “Dám động vào sư muội tôi, tôi tuyệt đối không tha cho anh!”
Đối với loại người này, Ngô Bình chẳng thèm đôi co. Anh bắt đầu cảm nhận thế giới này. Ngô Bình phát hiện ra trật tự của Hoang Cổ Giới quả thực hoàn toàn khác thế giới bên ngoài khiến những người vừa tới không thể thích nghi, đến bay cũng không bay được. Sau cùng, ai nấy đều ngã rất đau.
Không chỉ có vật, trọng lực ở đây cũng mạnh hơn, khí áp lớn hơn, những sinh vật nhỏ không thể tồn tại.
Ngô Bình thử luân chuyển pháp lực, nhưng nó hoàn toàn không nghe lời anh. Cho nên, anh bắt đầu điều chỉnh Chân hình để thích nghi với môi trường mới.
Nam tu sĩ kia kéo cô gái ngồi sang bên cạnh, thì thầm gì đó. Đột nhiên, Ngô Bình giật mình, một mũi tên độc từ sau lưng anh bay tới trúng lưng anh. Đồng thời, anh nghe thấy tiếng nữ tu sĩ ban nãy kinh hãi kêu lên: “Sư huynh, không được!”
Nếu không phải do Chân hình của anh rất mạnh thì mũi tên độc này cũng đủ để hạ gục anh.
Mũi tên độc b ắn ra khỏi Chân hình của anh, anh quay lưng lại nhìn nam tu sĩ kia. Trong mắt hắn ta toàn là sát khí. Thấy mũi tên đầu không hạ được anh, hắn lại bắn thêm một mũi tên nữa.
“Tang tang!”
Lần này, mũi tên bắn ngay ra ngoài.
Gã tu sĩ mặt sa sầm lại, tên độc không giết được Ngô Bình sao?
Ngô Bình đứng dậy, lạnh lùng hỏi: “Tôi và anh không thù không oán, tại sao lại muốn hại tôi?”
Gã tu sĩ đáp: “Anh tài giỏi như vậy, nhưng đáng tiếc là chẳng làm được gì ở nơi này. Mọi người đều không có pháp lực, anh cũng chẳng mạnh hơn tôi. Chỉ cần giết anh là tôi có thể cướp được toàn bộ thiên thạch và quả bàn đào của anh!”
“Hoá ra là quân ăn cướp”, Ngô Bình cười lạnh: “Muốn cướp thì phải có bản lĩnh mới được”.
Nói rồi, anh giậm mạnh chân xuống đất. Một mũi tên độc ở dưới đất như mọc thêm mắt, bay như điện xẹt về phía gã tu sĩ.