Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Y Trở Lại

Chương 3509



Từ biệt mọi người trong Vương phủ xong, anh lại tới điện Xích Minh của thần thổ thông thiên.

Hỉ Liên Thắng ra đón: “Công tử, điện chủ đang bế quan”.

Ngô Bình: “Hỉ trưởng lão, tôi cũng không có chuyện gì, muốn tới Thần Nông Cốc xem thử. Đúng rồi, thần thổ thông thiên có trận vận chuyển với viện Chu Tước chứ?”

Đường Băng Vân tu luyện ở viện Chu Tước, tuy anh nhờ quan hệ chăm sóc cô ấy nhưng vẫn không yên tâm, bây giờ muốn tới thăm thử.

Hỉ Liên Thắng cười nói: “Có, công tử muốn đến viện Chu Tước sao?”

Ngô Bình: “Ừm, vợ tôi ở đó”.

Hỉ Liên Thắng: “Dù sao viện Chu Tước cũng không nằm trong phạm vi quản hạt của điện Hỗn Thiên chúng ta, nếu công tử muốn thì tôi có thể nghĩ cách chuyển người từ bên đó sang đây”.

Ngô Bình: “Không vội, tôi đi một chuyến rồi tính sau”.

Nói vài câu xong, anh tới Thần Nông Cốc trước.

Trước lối ra vào Thần Nông Cốc có hai trưởng lão đứng canh, họ thấy Ngô Bình tới thì cùng hành lễ. Là đệ tử nòng cốt của điện Hỗn Thiên, địa vị của Ngô Bình còn trên cả thượng trưởng lão, nên đương nhiên hai người này rất khách sáo với anh.

Tách mây mù ra, anh vào trong cốc.

Thần Nông Cốc rất rộng lớn, bên trong có vô số trận pháp nhỏ, hấp thu linh khí từ các thế giới duy độ cao nên dược liệu ở đây rất nhiều.

Lần trước anh chỉ đi vòng vòng ở rìa bên ngoài, lần này anh quyết định đi sâu vào trong xem thử.

Đi được một đoạn, anh nhìn thấy một gốc tử đằng quấn quanh mấy cột đá cao lớn, trên đó có treo lủng lẳng một quả bí đỏ to bằng đầu người, toả ra hương thơm thoang thoảng.

Anh cũng không biết quả bí đỏ này, nhưng anh có thể cảm nhận được lực sinh mệnh của gốc tử đằng vô cùng kinh người, hơn nữa nó còn cực kỳ nguy hiểm!

Anh sửa soạn lại áo quần rồi chắp tay vái tử đằng: “Làm phiền tiền bối rồi”.

Tử đằng khẽ động đậy, một giọng nói vang lên: “Cậu cũng hiểu lễ nghĩa đấy, không giống mấy tên ngu xuẩn kia, vào đây đụng hết cái này tới cái khác”.

Ngô Bình: “Chắc tiền bối đã ở đây rất lâu rồi ạ?”

Tử đằng: “Ừ, ta vốn là một gốc tiên đằng viễn cổ, được Thần Nông mang đến đây, nên ta ở đến bây giờ”.

Ngô Bình: “Thì ra Thần Nông Cốc này có liên quan đến Thần Nông thật”.

Tử đằng: “Năm xưa Thần Nông Đại Đế thử hết bách thảo và soạn ra Thần Nông Kinh. Để nghiên cứu hiệu quả của hàng trăm loại dược, ông ấy tạo nên Bách Thảo Viên. Thần Nông Cốc này vốn là một phần của Bách Thảo Viên khi xưa”.

Ngô Bình hỏi: “Chỉ là một phần thôi ạ? Những phần khác ở đâu?”

Tử đằng: “Trong chiến tranh bị những kẻ xâm lăng huỷ hoại rồi. Trong trận chiến đó, Thần Nông đã chết”.

Ngô Bình im lặng rồi nói: “Đến được đất của Thần Nông, là vinh hạnh lớn nhất của vãn bối”.

Tử Đằng: “Chàng trai, ở đây ngoài ta ra thì vẫn còn vài thứ cổ xưa nữa, tính nết bọn nó không tốt lắm, cậu phải cẩn thận chút”.

Ngô Bình cười nói: “Vãn bối tới đây không hề có chút ác ý nào”.

Anh nhìn tử đằng một cái rồi lấy một miếng đá thần to bằng cái thớt từ trong Động Thiên ra đặt lên đất: “Lần đầu gặp mặt, đây là món quả nhỏ vãn bối tặng tiền bối”.

Tử đằng nhìn thấy đá thần thì kinh ngạc nói: “Đá thần to quá, hơn nữa năng lượng của nó còn vô cùng thuần tuý, ta đang cần thứ này. Chàng trai, cậu thật sự tặng nó cho ta sao?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...