Thần Y Trở Lại
Chương 3495
Lam Minh cười nói: “Chỉ có anh rể mới có thể nhấc được nó lên dĩ nhiên sẽ thuộc về anh rể. Anh rể, em đi báo tin vui cho chị”.
Lan Minh quay đầu chạy ra ngoài, Ngô Bình cầm chiến kích trong tay đi ra khỏi đại điện, vung tay một cái, cơ thể của anh trở nên cao mấy ngàn mét, chiến kích cũng lớn hơn trở thành một cây kích khổng lồ dài tám ngàn mét.
Anh vung tay lên không trung, cấm chế được kích hoạt, thế giới trong lưỡi trăng đó, tất cả trận pháp đều sáng lên, sát khí tràn ngập không trung, sau đó một luồng sát quang rực rỡ cực lớn phóng lên trời.
Bầu trời bị chém ra một vệt đen, rất lâu vẫn chưa thể liền lại. Đấy là Ngô Bình vẫn chưa dùng hết sức, nếu không thì uy lực còn mạnh hơn thế này nhiều.
Lúc này, Lam Hân Nguyệt và Lam Minh chạy đến, nhìn vệt đen mờ trên bầu trời đều thốt lên kinh ngạc.
Lam Hân Nguyệt: “Chồng, cuối cùng thì Hoàng Thiên Chiến Kích cũng đã gặp được chủ nhân”.
Ngô Bình: “Hân Nguyệt, vậy thì anh không khách sáo nữa”.
Lam Hân Nguyệt: “Chiến Kích này có thể gặp được chồng là may mắn của nó, cũng là may mắn của Phủ Chiến Vương”.
Lúc này, một người làm trong nhà vội vã chạy đến, lớn tiếng nói: “Quận chúa, không xong rồi, Nhị phu nhân và tam phu nhân đã bị một đám cướp bắt đi trong lúc ra ngoài dạo chơi. Bọn cướp cho người đưa tin, muốn Phủ Chiến Vương của chúng ta chuẩn bị ba tỷ đồng Thần Long, nếu không thì sẽ giết con tin”.
Lam Hân Nguyệt giật mình: “Gì cơ? Có biết là ai không?”
Người làm nói: “Thưa quận chúa, đối phương tự xưng là đại vương Hắc Phong”.
Mặt Lam Hân Nguyệt biến sắc, cô ấy lẩm bẩm: “Lần này rắc rối rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Hân Nguyệt, đại vương Hắc Phong đó nổi tiếng lắm sao?”
Lam Hân Nguyệt nói với vẻ mặt lo lắng: “Đại vương Hắc Phong là nhân vật lợi hại xếp thứ ba mươi bảy trên bảng xếp hạng những tên cướp mạnh nhất Hồng Hoang, hễ ai bị ông ta bắt cóc thì chỉ có giao tiền chuộc, còn không con tin sẽ bị giết”.
Ngô Bình: “Không ngờ còn có cả bảng xếp hạng cướp, Hồng Hoang có nhiều cướp đến vậy sao?”
Lam Hân Nguyệt: “Đâu chỉ nhiều không đâu mà còn lợi hại nữa. Chẳng hạn như tên đại vương Hắc Phong này, ông ta từng bắt cóc hoàng tử, hoàng triều Hắc Thủy cũng bó tay, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn giao tiền chuộc. Sau khi hoàng tử bình an trở về, hoàng triều phái đại quân đi truy lùng nhưng kết quả không chỉ không thể diệt được đại vương Hắc Phong mà ngược lại còn bị thiệt hại mất mấy chân tiên”.
“Trong lúc giận dữ, đại vương Hắc Phong lại bắt cóc thêm hai hoàng tử và một công chúa. Cuối cùng hoàng triều Hắc Thủy cũng hết cách, chỉ đành tiếp tục giao tiền chuộc”.
Ngô Bình chau mày: “Đến cả hoàng tộc mà cũng dám bắt cóc, lá gan của đại vương Hắc Phong này không nhỏ đâu”.
Lam Hân Nguyệt cười mếu: “Bọn họ lớn gan là vì có thực lực mạnh, bởi vậy mới dám đối đầu với hoàng triều”.
Ngô Bình: “Hân Nguyệt, em định thế nào? Giao tiền chuộc sao?”
Lam Hân Nguyệt: “Nếu theo như phong cách làm việc trước đây của đại vương Hắc Phong thì chúng ta không có cách nào khác”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Ba tỷ không phải con số nhỏ, sao có thể cho không bọn chúng được”.
Lam Hân Nguyệt: “Lẽ nào chúng ta phải đối đầu với đại vương Hắc Phong thật sao?”
Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi: “Đại vương Hắc Phong có cứ điểm cố định không?”
Lam Hân Nguyệt: “Đại vương Hắc Phong và thuộc hạ của ông ta có một phi thuyền rất lợi hại, xuất quỷ nhập thần, không ai biết vị trí cụ thể của bọn họ”.