Thần Y Trở Lại
Chương 3468
Ngô Bình: “Nếu đến Đạo tổ cũng không đột phá được thì những tu sĩ khác làm gì có cơ hội ạ?”
Huyền Đô lão tổ: “Không phải không có cơ hội. Năm xưa, môi trường sống của Chư Thánh không như chúng ta bây giờ, vì thế ta mới nói các con chính là hi vọng của Nhân tộc”.
Sau đó, ông ấy cười nói: “Hôm nay là ngày vui của con, đừng nói mấy chuyện này nữa. Ta là sư tổ nên không thể đi tay không được, quà của con đây”.
Huyền Đô lão tổ đưa một cái nhẫn bạch ngọc cho Ngô Bình, anh nhận lấy thì phát hiện bên trong có một Động Thiên, bên trong Động Thiên này có một cánh cửa, không biết dẫn đến đâu.
Ngô Bình hỏi: “Sư tổ, đây là gì ạ?”
Huyền Đô lão tổ: “Đây là một kế hoạch bí mật mà rất ít người biết, vào trong cánh cửa này rồi thì con sẽ phải nhận một loạt các bài kiểm tra. Nếu con có tư chất đủ tốt thì sẽ nhận được một phần tài nguyên, cụ thể là gì thì ta không nói được. Nếu con đủ xuất sắc thì sẽ biết thôi”.
Ngô Bình lẳng lặng cất chiếc nhẫn đi rồi nói: “Đồ tôn hiểu rồi”.
Huyền Đô lão tổ: “Thân phận của ta không tiện công bố ra ngoài nên con đừng giới thiệu làm gì, con biết ta đến là được rồi”.
Ngô Bình: “Vâng”.
Hôn lễ đã bắt đầu, mọi người tham dự đều phải kinh ngạc trước độ long trọng của nó. Tuy ngoài mặt Ngô Bình cười tươi, nhưng trong lòng đang dậy sống. Những câu nói của Huyền Đô lão tổ đã khiến anh hiểu được một chuyện mà vỗn dĩ anh không thể biết khi chỉ ở cảnh giới hiện tại.
Ngô Bình và ba người vợ cùng bái thiên địa và bố mẹ, sau đó đưa nhau vào động phòng.
Đối diện với ba cô vợ xinh đẹp, tâm trạng của Ngô Bình mới tốt lên một chút, anh cười nói: “Ba người hãy nhận của anh một lạy”.
Anh hành lễ xong thì đến ba người kia.
Đường Tử Di cười nói: “Huyền Bình, anh sao thế?”
Ngô Bình: “Anh có tài đức gì đâu mà có được ba người vợ như hoa như ngọc thế này?”
Lý Mai: “Huyền Bình, anh đừng nói thế. Nếu không có anh thì khéo bọn em đã chết lâu rồi, với tình thế hiện giờ thì có thể sống thôi cũng là một điều may mắn”.
Ngô Bình cười nói: “Em nói gì mà khách sáo thế. Chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi ra tiếp khách nhé”.
Sau đó, anh cùng ba cô vợ đi ra tiếp rượu khách khứa.
Đúng lúc này, có một con cự xà bay tới, trận pháp của Hưng Long đã làm kinh động tới người đàn ông mặc đồ đen trên lưng con cự xà, trên đầu người này mọc một cái sừng cùng màu, mái tóc tím buông xoã, đôi mắt cũng có màu quỷ dị như rắn.
Có hai cô gái loài người đứng sau lưng hắn, họ đều vô cùng xinh đẹp, họ nhìn xuống dưới, một cô trong số đó nói; “Chủ nhân, hình như người phía dưới đang tổ chức hôn lễ”.
Người đàn ông: “Hôn lễ ư? Hừ, loài người thấp hèn mà dám tổ chức lễ cưới lớn vậy à, để ta xuống xem cô dâu có xinh không nào”.
Nói rồi, hắn ấn đầu con rắn, nó lâp tức bay xuống với yêu khí cuồn cuộn.
May là nó chỉ dừng trên không trung, ba người trên lưng nó nhảy xuống dưới.
Lúc này, Ngô Bình đang mời rượu Phiêu Miểu Đạo Quân, thấy mấy vị khách không mời mà tới này, anh hơi cau mày, nhưng hôm nay là ngày vui của anh nên anh vẫn lịch sự nói: “Các vị từ nơi xa tới, mời vào trong ngồi”.
Người đàn ông cất giọng cười quái gở, sau đó nhìn chằm chằm vào nhóm Đường Tử Di rồi nói: “Đúng là tuyệt sắc, sao đến lượt ngươi hưởng thụ người đẹp này chứ?”
Ngô Bình sầm mặt nói: “Người không ra người, ma không ra ma, đến kiếm chuyện hả?”
Người đàn ông lập tức nổi giận rồi lạnh giọng nói: “Ngươi có biết ta là ai không hả? Có tin chỉ cần ta nói một câu là tất cả người ở đây phải chôn cùng ngươi không?”