Thần Y Trở Lại
Chương 3452
Lý Thanh Đế gật đầu: “Đúng thế, nếu chúng ta mua nhiều đất như vậy, đợi chục nữa giá trị có thể tăng gấp đôi”.
Ngô Bình: “Tôi giao chuyện này cho anh, anh đi làm đi”.
Lý Thanh Đế: “Tông chủ, chuyện mua đất không gấp, anh phải trở thành tông chủ Lý Thị trước mới được”.
Ngô Bình: “Thân là tông chủ phải đảm đương trách nhiệm, tôi nhàn nhã không cầu danh lợi, không có hứng thú”.
Lý Thanh Đế: “Ý của tông chủ là?”
Ngô Bình: “Anh làm tông chủ, tôi đứng phía sau hỗ trợ anh”.
Lý Thanh Đế ngơ ngác: “Tôi?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, anh làm tông chủ, còn tôi sẽ thành lập một kiếm cung Thái Thanh ở Linh Xuyên”.
Lý Thanh Đế lập tức hiểu ra ý của Ngô Bình: “Tông chủ, anh muốn thu nhận đệ tử ở Linh Xuyên?”
Ngô Bình: “Linh Xuyên có mấy chục tỷ người, làm sao có thể bỏ sót những người học trò tốt như vậy? Tôi sẽ báo với sư phụ mở kiếm cung ở Linh Xuyên và thu nhận đệ tử”.
Lý Thanh Đế cười nói: “Vẫn là tông chủ cao siêu, so với việc làm tông chủ, cung chủ kiếm cung càng có địa vị hơn”.
Ngô Bình: “Thế nên anh tham gia vào đại hội tông chủ lần này là được, trong tay anh có tiền, đằng sau anh là Thái Thanh kiếm tông, ở đây không ai có thể so với anh”.
Lý Thanh Đế: “Nếu đã thế, cung chủ hãy đến Thái Thanh kiếm tông sớm đi”.
Ngô Bình: “Dĩ nhiên tôi phải đến đó, hơn nữa còn phải mời sư tôn của tôi đến”.
Lý Thanh Đế giật mình: “Mời Phiêu Miểu Đạo Quân đến sao?”
Ngô Bình: “Đúng thế, chỉ có như vậy, vị trí tông chủ này của anh mới có thể vững được”.
Lý Thanh Đế cười nói: “Nếu Đạo Quân đến đây, e là cả Linh Xuyên đều chấn động”.
Ngô Bình bảo Lý Thanh Đế làm việc theo kế hoạch, còn anh thì đến Thái Thanh kiếm tông.
Đại thế giới Phiêu Miểu, Thái Thanh kiếm cung.
Ngô Bình đến thăm Phiêu Miểu Thiên Tôn, Phiêu Miểu Thiên Tôn cười hỏi: “Huyền Bình, sao đột nhiên con lại về?”
Ngô Bình chào sư tôn rồi nói: “Sư tôn, con đã đến một nơi gọi là Linh Xuyên ở đại lục Côn Luân. Ở đó có hàng tỷ người, dân số đông đúc. Đệ tử nghĩ nếu có thể xây một kiếm cung ở đó thì có thể lấy Linh Xuyên làm cơ sở, bồi dưỡng một số thiên tài. Đến khi danh tiếng của Thiên Kiếm Cung đủ lớn, còn có thể làm rạng danh toàn bộ đại lục Côn Luân”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn cười nói: “Suy nghĩ của con hợp với sư tôn, thật ra sư tôn đã có ý định này nhưng chưa tìm được người thích hợp, nếu con đã có lòng thì ta giao lại phần việc này cho con”.
Ngô Bình: “Sư tôn, việc xây dựng kiếm cung là một sự kiện lớn, sư tôn có thể đích thân đến đó chỉ dạy con một thời gian được không? Có sư tôn ở đó, người khác mới biết chúng ta coi trọng kiếm cung Côn Luân thế nào”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn cười nói: “Thằng bé này, xây dựng một kiếm cung thôi mà còn phải kéo ta sang đó”.
Ngô Bình: “Sư tôn, gần đây con đang cân nhắc về vài đan dược, cũng muốn nhân cơ hội này mời người xem qua”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Đan dược sao? Vậy thì khá tốt, sư tôn đang lo đệ tử thiên tài của Thái Thanh kiếm tông quá ít, vừa lúc con nghĩ cách giúp ta”.
Ngô Bình: “Việc của sư tôn là việc của đệ tử, luôn sẵn sàng góp sức”.