Thần Y Trở Lại
Chương 3401
Một tia sáng loé lên, anh cảm thấy mình bị quét từ đầu xuống chân để kiểm tra, giọng nói kia: “Cậu đã đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng, đủ điều kiện nhận phần thưởng rồi”.
Sau đó, đã có ba bộ sách ngọc xuất hiện trước mặt Ngô Bình, chúng bay lơ lửng, mỗi cuốn một màu.
Giọng nói kia: “Đây chính là truyền thừa cụ thể của Tam Hoàng”.
Tiếp đó, lại có thêm ba cái nhẫn xuất hiện, chúng là đồ của Tam Hoàng.
Ngô Bình không kịp nhìn kỹ mà cất hết đi ngay.
Giọng nói kia: “Truyền thừa của Tam Hoàng đã tìm được truyền nhân, sứ mệnh của Tam Hoàng Giới đã hoàn thành”.
Giọng nói ấy vừa nói dứt câu thì trời đất chao đảo, cả Tam Hoàng Giới biến mất, còn Ngô Bình cũng được đưa ra ngoài. Cùng bị đẩy ra giống anh còn có hơn nghìn tu sĩ đang mò mẫm ở đây.
Những người này đều có vẻ hoang mang, không biết có chuyện gì xảy ra mà mình lại bị đẩy ra ngoài.
Chỉ có Ngô Bình biết lý do, anh lẩm bẩm: “Truyền thừa này là cảm ngộ ban đầu của Tam Hoàng, ắt sẽ có gợi ý với mình, nhưng không biết họ đi đến được bước nào rồi”.
Anh đang vội đi cứu bố nên lập tức lên mạng Tiên để mua một phù chú cấp Đạo Quân rồi nhanh chóng đi tới núi Hỗn Mang.
Núi Hỗn Mang nằm ở đại lục Hồng Hoang, đây là lần đầu tiên Ngô Bình đặt chân đến đây.
Vì không quen đường nên anh tới Thiên Đạo Môn trước, sau đó nhờ Tiêu Thái Tôn chỉ đường. Sau khi biết Ngô Bình định đến đại lục Hồng Hoang, Tiêu Thái Tôn đã đích thân dẫn đường cho anh.
Ngô Bình không ngờ là đại lục Hồng Hoang lại rộng lớn đến vậy.
Khi anh vừa đặt chân đến đây thì đã cảm thấy có một luồng khí tức hoang cổ ập tới, khiến anh thấy rất thoải mái và cảm giác như đang về nhà.
Điều này cũng đúng thôi, giờ Ngô Bình đã có thể chất Chân Chân thái cổ, mà đại lục Hồng Hoang lại chính là nơi sinh sống ban đầu của Chân Nhân thái cổ.
Đại lục Hồng Hoang không những rộng lớn mà quy luật tự nhiên và trật tự xã hội cũng nhiều, vì thế dùng võ thuật hoặc phép thần thông ở đây khó hơn ở Tiên Giới và Hạ Giới nhiều.
Ví dụ một người có thể bay được cả triệu km một ngày ở Tiên Giới, nhưng nếu đến đại lục Hồng Hoang thì chỉ có thể bay được một nửa số đó, đây chính là sự khác biệt.
Trọng lực của đại lục Hồng Hoang cũng lớn hơn Hạ Gới trên trăm lần, một tảng đá nặng 50 cân ở Hạ Giới sẽ nặng trên mười nghìn cân ở đây.
Sau khi hít được một làn khí ở đại lục Hồng Hoang, Ngô Bình thoải mái nhắm mắt lại.
Tiêu Thái Tôn cười hỏi: “Thấy không quen đúng không? Đừng lo, dần rồi con sẽ thích ứng được thôi. Quy luật và trật tự ở đây rất đặc biệt, hơn Tiên Giới với đại lục Côn Ngô nhiều, lần đầu tiên ta đến đây đi bộ còn thấy khó mà”.
Nhưng câu trả lời của Ngô Bình đã khiến Tiêu Thái Tôn phải câm nín.
“Sư tôn, con không thấy lạ chút nào, ngược lại thấy thoải mái như ở nhà ấy ạ”.
Tiêu Thái Tôn: “…”
“Huyền Bình, núi Hỗn Mang rất nguy hiểm, thật ra ta chưa muốn con đến đó vội, dẫu sao con cũng mới vượt Long Môn, còn chưa đến cảnh giới Bất Tử”.
Ngô Bình: “Sư tôn yên tâm, cảnh giới Bất Tử với con mà nói không quan trọng”.
Về tu vi, tuy Ngô Bình mới ở cảnh giới Long Môn, nhưng tu hành thì anh đã là Nhân Hoàng rồi, thậm chí còn chạm tới ngưỡng Thánh Nhân.
Tiêu Thái Tôn: “Ừ, ta tôn trọng quyết định của con”.
“Sư tôn, con tự đến đó một mình thôi ạ, người về trước đi”.