Thần Y Trở Lại
Chương 3348
Chương 3348
Chu Nguyên Thông cười nói: “Nhị đệ, có phải chú định báo tin mừng gì cho bọn anh không?”
Đinh Mặc gật đầu: “Đại ca, tam đệ, hai người có muốn đến đại lục Hồng Hoang không?”
Ngô Bình: “Nhị ca, đến đó làm gì ạ?”
Đinh Mặc: “Anh từng đến đó rồi, anh đã phát hiện có một không gian thần bí ở một nơi có tên là Tinh Túc Hải. Với kinh nghiệm của anh thì khả năng cao không gian thần bí ấy không thuộc kỷ nguyên này”.
Chu Nguyên Thông: “Hả? Ý chú là có thể có bảo bối ở đó ư?”
Đinh Mặc gật đầu: “Hơn nữa còn là bảo bối vô giá, tiếc là thực lực của em có hạn, không thể mở nơi đó ra được. Vì thế, nếu hai người đi cùng với em thì khéo chúng ta sẽ tìm được kho báu đấy”.
Chu Nguyên Thông nói: “Có thể trải qua cả kỷ nguyên mà không bị hư hại, chứng tỏ nơi ấy rất phi phàm, ít cũng phải là cấp đạo tổ, kiểu gì cũng có truyền thừa”.
Anh ta nhìn sang Ngô Bình rồi hỏi: “Tam đệ, chú thấy sao?”
Ngô Bình cười nói: “Thấy gì nữa ạ? Nhị ca đã nói thế rồi thì em phải đi chứ”.
Ba người cười phá lên, Chu Nguyên Thông nói: “Nhưng phải chờ thêm một thời gian nữa, anh cần giải quyết nốt một số việc rồi mình mới đi được”.
Đinh Mặc: “Vâng, cũng không vội, vì chưa ai biết nơi đó cả”.
Bấy giờ, Chu Nguyên Thông mới hỏi Ngô Bình: “Tam đệ, cậu định khi nào thì vượt Long Môn?”
Cảnh giới này vô cùng quan trọng, nó chính là bước chuyển tiếp mang tính quyết định ở giai đoạn Địa Tiên.
Ngô Bình: “Em còn hai lần độ lôi kiếp nữa, sau đó đến Thần Hóa. Có nhanh chắc cũng phải nửa năm nữa thì mới đột phá cảnh giới Long Môn được”.
Chu Nguyên Thông gật đầu: “Thế thì tốt, ngày xưa anh cũng đã đến được tầng thứ hai của Long Môn rồi, nhưng tiếc là mới chỉ chạm vào được nó thôi. Vì thế kiếp này, anh vẫn đang tìm manh mối liên quan đến Long Biến. Vận khí của anh khá tốt, cuối cùng cũng có chút thu hoạch và thành công đến được tầng thứ hai của Long Biến và chạm đến tầng thứ ba rồi. Về sau, anh lại có thêm một món bảo bối, nhưng tiếc là anh đã qua Long Biến nên thứ ấy không còn giá trị với anh nữa. Song, nó lại là bảo vật vô giá với tam đệ đấy”.
Ngô Bình hỏi: “Đại ca, thứ gì vậy ạ?”
Chu Nguyên Thông lấy một cánh cửa không biết được làm bằng chất liệu gì ra, tuy cánh cửa chỉ cao chưa đến một phân, nhưng khí tức rất mạnh.
Ngô Bình ngắm nghía rồi hỏi: “Đây là long môn ạ?”
Chu Nguyên Thông gật đầu: “Đúng thế, đây là long môn sịn đấy, cảnh giới Long Môn từ nó mà ra. Ngày xưa, anh chết cũng bởi vì biết được tung tích củ nó. Sau khi sống lại, anh vất vả tìm kiếm nên mới gia nhập Ngọc Hư Cung và tìm thấy nó”.
Ngô Bình: “Đại ca, thứ này luôn ở Ngọc Hư Cung ạ?”
Chu Nguyên Thông: “Ừ, nhưng người của Ngọc Hư Cung có mắt như mù, không hề biết lai lịch của nó. Thật ra cũng không thể trách họ được, trên đời này chắc chưa quá một trăm người biêt về nó”.
Nói rồi, anh ta đưa long môn cho Ngô Bình rồi nói: “Tam đệ, hi vọng chú có thể chính thức tiến vào cảnh giới Long Môn”.
Đinh Mặc ngưỡng mộ nói: “Tiếc là em vượt Long Môn lâu rồi, không thì kiểu gì cũng phải thử”.
Chu Nguyên Thông: “Ai cũng biết cảnh giới Long Môn có ba tầng Long Biến đúng không, nhưng nếu dùng đến thứ này thì sẽ có năm tầng Long Biến đấy”.
Ngô Bình: “Đại ca, nếu ngày xưa, anh tu luyện bằng thứ này thì có thể đạt đến tầng thứ năm ạ?”
Chu Nguyên Thông lắc đầu: “Không, tầng thứ năm khó lắm, nó thuộc lĩnh vực cấm nên nếu chạm tới thì sẽ bị trời phạt”.