Thần Y Trở Lại
Chương 3309
Chương 3309
Chu Nguyên Thông nói: “Tam đệ, chúng ta uống xong thì đi đến doanh trại nhé”.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.
Trong lúc nói chuyện, Ngô Bình hỏi: “Đại ca, em nghe nói Long Tượng Thiên Tôn của học viện Võ Đạo có xích mích với hoàng đế phải không ạ?”
Chu Nguyên Thông cười nói: “Không nhiều người biết chuyện này đâu, hoàng đế là nhân vật thứ hai của nhà họ Phong – một trong bảy thế gia của Tiên Giới, còn Long Tượng Thiên Tôn thì là chủ của đại thế giới Long Tượng. Nhà họ Phong và đại thế giới Long Tượng từng có xung đột, hai bên đã giết không ít người của nhau, vì thế Long Tượng Thiên Tôn mới ghét hoàng đế nước Long, còn hoàng đế cũng muốn giết ông ta”.
Ngô Bình: “Long Tượng Thiên Tôn còn có ác ý với em nữa”.
Chu Nguyên Thông: “Lão già ấy ngu lắm, chẳng qua đại thế giới Long Tượng có tài nguyên dồi dào thôi, không chẳng ai thèm nhòm ngó tới lão đâu”.
Ngô Bình: “Nơi ấy nhiều tài nguyên lắm ạ?”
Chu Nguyên Thông: “Ở đó trồng được hai loại dược liệu là cỏ Thần Long và quả Thần Tượng. Hai dược liệu này có thể luyện chế ra Long Tượng Thần Đan – một loại đan dược cực hiếm. Uống nó vào thì sẽ có thần lực bức người, lực chiến đấu tăng vọt. Vì thế tiên binh rất cần tới chúng, do đó mới không dám đắc tội với Long Tượng Thiên Tôn”.
Ngô Bình hỏi: “Đại ca có loại đan dược ấy không ạ?”
Chu Nguyên Thông lấy một cái bình ra đưa cho Ngô Bình rồi nói: “Tam đệ, anh có ba viên, mang tiếng là Đại đô đốc nhưng mỗi tháng anh cũng chỉ lấy được mười viên thôi”.
Ngô Bình đổ đan dược ra xem, sau đó uống một viên để phân tích dược lực.
Mười phút sau, anh nói: “Em có thể luyện chế đan dược này được, chỉ cần cho em dược liệu là xong”.
Chu Nguyên Thông mừng rỡ: “Chú còn biết luyện đan à?”
Ngô Bình cười đáp: “Em là đại sư luyện đan bốn sao mà”.
Chu Nguyên Thông vỗ đùi đánh đét: “Tam đệ, chúng ta đến phòng luyện đan đi”.
Đến nơi rồi, Chu Nguyên Thông lấy dược liệu ra rồi nhìn Ngô Bình: “Dược liệu để luyện chế Long Tượng Thần Đan đây, giờ chú thử luôn nhé?”
Ngô Bình gật đầu rồi lấy lò luyện đan ra bắt đầu vào việc. Nửa tiếng sau, anh đã luyện xong lò thứ nhất, thành phẩm là bốn viên đan dược cấp nhị phẩm.
Chu Nguyên Thông cầm lấy đan dược rồi hào hứng nói: “Nhị phẩm à? Viên chú uống ban nãy là tam phẩm, so ra còn kém viên này”.
Ngô Bình: “Đại ca, đan dược này có giá bao nhiêu?”
Chu Nguyên Thông: “Như viên nhị phẩm của chú thì ít cũng phải tám triệu Thần Long, nhưng không có mà mua ấy”.
Ngô Bình: “Đế phẩm thì sao?”
Chu Nguyên Thông ngẩn ra: “Đế phẩm? Muốn có thì phải tham gia đấu giá. Lần trước ta cắn răng mua một cái, giá cuối cùng lên tới 74 triệu đồng Thần Long!”
Ngô Bình: “Đại ca có sở hữu nhiều dược liệu không?”
Chu Nguyên Thông: “Khi trước anh có góp nhặt được đôi chút, tính theo lượng tiêu hao của chú thì hẳn là có thể luyện chế được bảy, tám chục lô”.
Ngô Bình: “Thế này nhé. Đại ca cứ đưa tất cả dược liệu cho em, luyện được đan dược thì chúng ta chia đôi”.
Chu Nguyên Thông lộ vẻ vui mừng: “Chú em, sao thế được. Đáng lẽ chú phải lấy phần hơn chứ!”
Ngô Bình: “Anh em với nhau cả, khách sáo làm gì”.