Thần Y Trở Lại
Chương 3306
Chương 3306
Trác công công tỏ vẻ không vui, vì với ông ấy mà nói thì không có việc gì quan trọng hơn gặp hoàng thượng nên cười hỏi: “Tổng đốc đi đâu vậy?”
Ngô Bình: “Tôi đến học viện Võ Đạo, lấy được thân phận võ vương truyền kỳ xong khéo bệ hạ sẽ coi trọng tôi hơn”.
Trác công công ngạc nhiên hỏi: “Cái gì? Giờ cậu đi kiểm tra thân phận võ vương truyền kỳ ư?”
Ngô Bình: “Đúng thế”.
Trác công công: “Được, Tổng đốc đi nhanh về nhanh, chúng tôi chờ tin tốt của cậu”.
Ngô Bình gật đầu rồi nói với Đinh Mặc: “Nhị ca, em đi rồi về ngay!”
Ngô Bình rời khỏi hoàng cung rồi đi thẳng đến tháp Tiên Võ của học viện Võ Đạo. Người canh gác ở đây nhận ra anh nên thấy anh lại tới thì hỏi: “Thầy Ngô lại đến kiểm tra à?”
Ngô Bình: “Ừm, tôi đến kiểm tra võ vương truyền kỳ”.
Người kia không dám cản mà nói: “Mời thầy vào”.
Ngô Bình vừa vào tháp thì cậu thiếu niên lúc trước đã xuất hiện: “Mời lên tầng tám”.
Tầng này kiểm tra tiềm năng võ đạo, Ngô Bình đã có kinh nghiệm nên nhanh chóng vượt qua ngay. Nửa tiếng sau, cậu thiếu niên cười nói: “Anh vẫn có tiềm năng nghịch thiên như lần trước”.
Tầng thứ chín là kiểm tra vận khí, lần này Ngô Bình còn có kết quả tốt hơn lần trước. Thì ra, tháp Tiên Võ cũng phân cấp cho tầng này, lần trước anh đạt cấp nghịch thiên nhị đẳng, còn lần này là siêu đẳng.
Tầng thứ mười là kiểm tra huyết mạch, kết quả vừa có, cậu thiếu niên đã nói: “Huyết mạch của anh tương đương với Chân Nhân thái cổ, cũng là cấp nghịch thiên siêu đẳng”.
Ngô Bình: “Vậy thì chắc tôi là võ vương chí tôn đúng không?”
Cậu thiếu niên: “Đúng thế, võ vương chí tôn 12 sao”.
Ngô Bình cười nói: “Sao bảo cao nhất là 10 sao?”
Cậu thiếu niên: “Bình thường là 10 sao, nhưng với quái vật như anh thì phải 12 mới đủ để đánh giá”.
Ngô Bình: “Mới có người được nhận định là võ vương truyền kỳ à?”
Cậu thiếu niên: “Người đó dùng thuốc nên tôi cho anh ta làm võ vương truyền kỳ một sao”.
Ngô Bình: “Ừm, thế cậu cho tôi huy hiệu võ vương truyền kỳ chín sao nhé?”
Cậu thiếu niên: “Được, hi vọng anh sớm đột phá lên Tiên Quân rồi lên ba tầng cuối”.
Ngô Bình: “Không lâu nữa đâu”.
Lúc này, đã có mấy trăm người tụ tập bên ngoài tháp Tiên Võ, có cả giáo viên và học viên. Người canh tháp cũng phải há hốc miệng, tin Ngô Bình vào tháp kiểm tra đã lôi kéo nhiều người đến xem náo nhiệt.
Có nhiều người đã chờ ở ngoài ba, bốn tiếng vẫn không chịu đi, họ nhất định phải chờ xem bằng được thành tựu của anh.
“Các người đoán thầy Ngô này có được võ vương truyền kỳ không?”, một người hỏi.
“Chắc được, dẫu sao người ta cũng là võ tông truyền kỳ rồi, hơn nữa còn được mười sao đấy. Nói chung kiểu gì cũng được võ vương truyền kỳ thôi, nhưng sao sẽ kém hơn, khoảng ba đến năm sao gì đó”.
“Hồi hộp thế nhờ”, một cô gái nói: “Nghe chuyện về thầy Ngô nhiều rồi mà chưa được gặp bao giờ, hi vọng thầy sẽ là võ vương truyền kỳ năm sao”.
“Năm sao? Nằm mơ đi! Hai sao đã hiếm rồi, ba sao còn ít hơn nữa, trong một trăm võ vương truyền kỳ kéo cũng không có nổi một người được năm sao đâu”.
Thiết Huyền nghe thấy thế thì nói: “Tôi tin thầy Ngô sẽ làm được, thậm chí còn trên năm sao luôn”.
Người kia nhìn Thiết Huyền rồi cười khẩy nói: “Trợ giảng như anh mà dám đọ độ tinh mắt với tôi à? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”