Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Y Trở Lại

Chương 33



Chương 33

Chu Viễn Sơn khẽ thở dài: “Bệnh của chú cháu có chữa khỏi được hay không có lẽ phải nhờ cả vào cậu trai trẻ này”.

Vừa nghe tới chú mình, vẻ mặt Chu Thanh Nghiên không khỏi buồn bã đáp: “Ông nội yên tâm, cho dù phải quỳ xuống cầu xin anh ấy thì cháu cũng sẽ nhờ bằng được anh ấy chữa bệnh cho chú”.

Ngô Bình trở về nhà, lúc đó đã hơn sáu giờ. Anh tiện đường mua đồ ăn sáng, sau đó chừng bảy giờ anh gọi Trương Lệ và Ngô Mi dậy ăn sáng.

Đang ăn thì bên ngoài có động tĩnh. Ngô Bình nhìn ra ngoài thì thấy hai bố con Mãn Đại Võ và Mãn Tòng Hổ đang quỳ trước cây hòe. Hơn nữa, cứ một phút là họ lại dập đầu một lần, miệng lẩm nhẩm gì đó.

Cảnh tượng khó hiểu này đương nhiên đã thu hút không ít người tò mò tới vây quanh xem. Ai nấy thi nhau bàn tán rôm rả.

Hai bố con họ Mãn mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm trọng, họ dập đầu về hướng nhà Ngô Bình. Người nào không biết còn tưởng bọn họ đang dập đầu đền tội với nhà họ Ngô.

“Nghe nói gì chưa? Vị tiên trên cây hòe của nhà họ Ngô thực sự linh lắm, trị cho hai bố con họ Mãn một trận nên thân, khiến họ ngoan ngoãn chạy tới thỉnh tội”.

“Trưởng thôn bắt nạt người quá đáng, đến thần tiên cũng không vừa mắt”.

“Sau này chúng ta phải thường xuyên thắp hương cho vị tiên này, xin thần phù hộ cho”.

“Đúng đúng, ngày mai tới thắp hương luôn”.

Ngô Bình liếc mắt nhìn, cười lạnh rồi tiếp tục ăn cơm. Nếu hai bố con họ Mãn này có thể ngoan ngoãn quỳ ở đó một ngày thì anh sẽ không truy cứu nữa. Nhưng nếu hai bố con này dám giở trò thì anh sẽ trị cho đến nơi đến chốn.

Ăn cơm xong, Ngô Bình lại lấy xe đưa Ngô Mi đi học.

Trường trung học phổ thông số một là ngôi trường cấp ba tốt nhất huyện Minh Dương, chất lượng học sinh giỏi luôn trên tám mươi phần trăm. Nghĩ lại năm xưa, kết quả học tập của Ngô Bình không tốt nên không được vào trường trung học phổ thông số một, cuối cùng chỉ đành theo học trường trung học phổ thông số hai.

Khi tới cổng trường, Ngô Mi nhảy xuống khỏi xe, nói: “Anh, sáng nay có buổi họp phụ huynh”.

Ngô Bình hơi ngạc nhiên hỏi: “Họp phụ huynh? Vậy em bảo mẹ tới đi”

Ngô Mi bĩu môi: “Anh cũng đã đến tận đây rồi thì đi họp cho em luôn đi”.

Ngô Bình nghĩ mình ở trong tù hai năm, đã không ở bên cạnh người thân. Giờ về rồi thì anh đi họp phụ huynh cho Ngô Mi một lần cũng là chuyện thường tình, cho nên anh gật đầu đồng ý.

Ngô Bình dong xe, hai anh em đi vào trong trường. Lúc này, có một chiếc BMW X6 đi lướt qua. Chiếc xe hạ tốc độ, cửa xe mở ra, một nữ sinh mặt tròn thò đầu ra hỏi Ngô Mi: “Ngô Mi, cậu đi xe đạp đi học sao?”

Ngô Mi nhìn nữ sinh kia đáp: “Đúng vậy Vương Tường, đây là anh trai tôi”.

Nữ sinh kia đánh giá Ngô Bình một lượt, trong ánh mắt thoáng hiện sự khinh bỉ, nói: “Tôi đi trước đây”.

Chiếc xe lại tăng tốc, Ngô Mi nói: “Anh, hồi trước cậu ta có thành tích đứng đầu cả lớp em. Có điều, lần sau thi thử em chắc chắn sẽ giành lấy vị trí đó”.

Ngô Bình cười đáp: “Được, Tiểu Mi giỏi nhất”.

“Em nghe nói trường em mỗi năm có ba suất tuyển thẳng vào đại học Hoa Thanh. Bác của cậu ta là huyện trưởng, bố cũng là thương nhân nhiều tiền, thầy giáo chắc chắn sẽ để một suất cho cậu ta”, Ngô Mi có vẻ hơi thất vọng, cúi mặt xuống.

Ngô Bình cười đáp: “Đó là chuyện của bạn đó, không liên quan đến chúng ta, có phải không? Em học giỏi như vậy, chắc chắn có thể vào đại học Hoa Thanh bằng thực lực của mình”.

Chương trước Chương tiếp
Loading...