Thần Y Trở Lại
Chương 3291
Chương 3291
Đúng lúc này Nhậm San San nhận được một cuộc điện thoại, người gọi là Nhậm Thiên Thắng. Trong điện thoại giọng ông ấy vô cùng gấp gáp: “San San, gọi mẹ con rồi đi khỏi đó ngay. Mau lên!”
Nhậm San San ngẩn người rồi hỏi: “Bố, có chuyện gì vậy? Tại sao lại phải đi gấp như vậy?”
Đầu dây bên kia vọng tới nhiều tạp âm rồi sau đó điện thoại bị ngắt luôn.
Nhậm San San sợ hãi hỏi Ngô Bình: “Huyền Bình, liệu có phải bố em gặp chuyện rồi không?”
Ngô Bình: “Em đừng lo lắng, để anh thử tìm kiếm”.
Anh thả thần niệm ra bao phủ toàn bộ Hải Thành. Trong nháy mắt anh đã khoá được vị trí của Nhậm Thiên Thắng.
Lúc này Nhậm Thiên Thắng đang quỳ trên mặt đất, ông ấy đang ở trong một sòng bạc. Một thanh niên đang lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ấy, nói: “Ông chủ Nhậm, không phải ông lắm tiền lắm sao? Thế nào? Mới thua có một ít mà đã sợ rồi sao?”
Nhậm Thiên Thắng nặn ra một nụ cười đáp: “Cậu chủ Vũ, tôi thực sự hết tiền rồi”.
Gã thanh niên: “Hết tiền? Lần trước ai bỏ ra hai trăm triệu tiền bùa mua vật phẩm phát cho người gặp nạn? Ông có tiền đi làm từ thiện mà không có tiền để chơi với tôi sao?”
Nhậm Thiên Thắng thở dài đáp: “Chính vì đã tiêu hết sạch tiền nên giờ tôi mới không còn tiền để chơi”.
Gã thanh niên cười đáp: “Hết tiền? Không sao cả, để tôi phái người tới nhà ông lấy. Nghe nói ông có cô con gái đẹp lắm, vừa hay tôi cũng muốn gặp”.
Nhậm Thiên Thắng mặt biến sắc đáp: “Cậu chủ Vũ, con rể tôi tu vi cao lắm, tên là Ngô Bình, rất có danh tiếng trong giới tu hành”.
Gã thanh niên kia cười hi hi đáp: “Ngô Bình sao? Chưa từng nghe tới! Ông có thể gọi điện cho con rể, bảo anh ta tới cược với tôi vài ván”.
“Muốn cược sao? Thích thì chiều?”
Đột nhiên một người thanh niên xuất hiện ở cửa.
Nhìn thấy anh, Nhậm Thiên Thắng mừng rỡ reo lên: “Ngô Bình! Con đến lúc nào thế?”
Ngô Bình: “Vợ sắp sinh mà con không tới được hay sao?”
Anh bước một bước đã tới trước mặt gã thanh niên, dìu Nhậm Thiên Thắng đứng lên rồi nói: “Bác trai, không cần lo lắng, có con đây rồi”.
Gã thanh niên đánh giá Ngô Bình một lượt rồi cười lạnh hỏi: “Anh chính là con rể Nhậm Thiên Thắng? Đến đúng lúc lắm, bố vợ anh chơi không nổi thì anh vào thay đi”.
“Đoàng!”
Gã thanh niên chưa nói hết câu thì đã bị anh ấn đầu đập xuống đất. Tu vi của anh ta không thấp, là Địa Tiên cảnh giới Thuần Dương, nhưng bị đập đầu xong thì đầu ong ong, vỡ cả mặt, răng thì rụng hết.
Ngô Bình túm đầu gã nhấc lên. Lúc này mặt gã đã nát bét, máu tươi chảy không ngừng.
“Muốn cược à, đương nhiên là được”.
Xung quanh sát khí bắt đầu xuất hiện, bọn chúng là vệ sĩ của gã thanh niên, tu vi khá cao.
“Quỳ xuống!”, Ngô Bình ra lệnh.
“Đoàng!”
Bốn cao thủ kia quỳ rạp xuống đất, trên mặt là sự kinh hãi không thể làm trái lời Ngô Bình. Lẽ nào anh là Thiên Tiên?
Gã thanh niên sợ quá, lắp bắp: “Thượng tiên, tôi là Vũ Lợi, anh trai tôi là Vũ Thiên Đô. Anh ấy là đệ tử tinh anh của Vạn Kiếm Môn”.