Thần Y Trở Lại
Chương 3232
Chương 3232
Hàn Tinh mừng rỡ rồi đứng dạy bái lạy: “Nếu Vương gia có thể giải độc cho bộ lạc Ám Nguyệt thì tộc tôi sẽ hậu tạ”.
Ngô Bình xua tay: “Đội trưởng đừng khách sáo thế, chúng ta là bạn thì phải giúp đỡ nhau chứ”.
Lúc này, một nữ chiến sĩ đi vào rồi nói: “Vương gia, nữ vương của chúng tôi có lời mời”.
Ngô Bình đi theo Hàn Tinh bay thêm một đoạn nữa, ở đây sương mù còn dày hơn, ẩn hiện trong đây có một cung điện nguy nga.
Một đoàn người đáp xuống đất, phía dưới là một con đường cổ bằng ngọc thạch rất dài, hai bên đường có các nữ chiến sĩ xinh đẹp đứng gác, ai cũng được trang bị cung tên và áo giáp.
Ngô Bình vừa đi vừa cảm thán: “Chiến sĩ của bộ lạc Ám Nguyệt có thực lực mạnh thật đấy, ít cũng phải ở cảnh giới Long Môn rồi”.
Hàn Tinh: “Vương gia thật tinh mắt, ngay khi vừa được sinh ra thì chúng tôi đã uống mười giọt nước suối Bất Lão, khi trưởng thành thì sẽ uống thêm một đến hai lần nữa, vì thế mới có thể chất tốt như vậy”.
Ngô Bình: “Nước này có nhiều không? Khi nào bán cho tôi một ít nhé?”
Hàn Tinh nhìn anh rồi nói: “Mỗi năm chúng tôi chỉ có hơn 20 chục cân đủ dùng thôi, thật ra không phải tất cả mọi người trong tộc đều được uống”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Nếu các cô uống trực tiếp như vậy thì chỉ hấp thu được một nửa dược lực thôi, thế thì phí quá. Hay để tôi dùng nước ấy luyện chế đan dược, khi nào luyện xong thì chúng ta chia 50 – 50?”
Hàn Tinh ngẩn ra nói: “Vương gia còn biết luyện đan ư?”
Ngô Bình: “Tôi biết một chút, thôi để tôi bàn chuyện này với nữ vương, chắc cô ấy sẽ đồng ý thôi”.
Họ đi thêm một đoạn rồi tiến vào một cung điện, có một cô gái tóc dài đang ngồi xếp bằng trên giường, có thị nữ cầm quạt ở phía sau. Hiện tại có hơn trăm cô gái đang đứng xếp hàng ở hai bên cung điện, họ đều mặc quan phục.
Sương mù quá dày nên Ngô Bình không nhìn rõ mặt của nữ vương, chỉ nghe thấy giọng nói của cô ấy rất êm tai và dịu dàng: “Anh là Vương gia của nước Kim Ưng à?”
Ngô Bình tiến lên vài bước rồi chắp tay hành lễ: “Ngô Bình tham kiến nữ vương”.
Nữ vương gật đầu nói: “Anh vất vả xa xôi đến đây giúp Ám Nguyệt, tôi rất cảm kích”.
Ngô Bình: “Nữ vương đừng khách sáo”.
Hàn Tinh nói: “Bệ hạ, Vương gia Ngô biết y thuật, khéo cô thể giải được chất độc mà chúng ta trúng phải”.
Nữ vương ngạc nhiên nói: “Vương gia có thể giải độc được ư?”
Ngô Bình: “Bệ hạ cứ gọi tôi là Ngô Bình thôi, giải độc không phải chuyện khó, tôi có thể thử”.
Nữ vương: “Thế thì tốt quá, phiền anh Ngô giải độc cho Hàn Tinh trước”.
Ngô Bình gật đầu rồi quay lại nói với Hàn Tinh: “Cô đứng im nhé”.
Hàn Tinh hỏi: “Anh Ngô, không cần c ởi đồ hay đến nơi nào yên tĩnh hơn à?”
Ngô Bình: “Không”.
Nói rồi, anh bay lên cao rồi chộp xuống người Hàn Tinh, một làn khí màu xanh đen bay ra từ miệng và mũi của cô ấy, sau đó được anh bắt lấy.
Hàn Tinh thấy người mình nhẹ bẫng, sau đó cảm thấy chất độc trong người đã hoàn toàn biến mất, lực chiến đấu của cô ấy dần hồi phục, cô ấy vui mừng nói: “Bệ hạ, chất độc trong người thần đã biến mất rồi ạ”.
Các quần thần khác đều hô lên, ai cũng suýt soa trước y thuật của Ngô Bình.