Thần Y Trở Lại
Chương 3227
Chương 3227
Phúc Khang thương cô em gái này nhất. Cậu ta là người anh tuấn chính trực, bèn cao giọng đáp: “Cha à, Tiểu Dung nghe được chuyện buồn cười nên mới không nhịn được cười, sao lại có tội ạ? Cha không nên phạt em ấy!”
“Hỗn xược!”, Phúc Trường Linh tức giận đứng dậy, định đi đến đánh cậu con trai.
Ngô Bình kéo ông ấy lại, cười bảo: “Thái thú, không sao đâu. Người trẻ tuổi cảm thấy ta khoác lác cũng là chuyện bình thường. Suy cho cùng thì với kiến thức của họ, có những chuyện sẽ không tài nào hiểu thấu”.
Câu nói này đã xúc phạm đến Phúc Khang. Cậu ta tiến đến hành lễ: “Vương gia, những người sống ở nơi nhỏ bé như chúng tôi có vốn kiến thức hạn hẹp, ngài có thể cho tôi biết làm cách nào để Địa Tiên đánh thắng Thiên Tiên hay không?”
Đúng vậy, trong mắt Phúc Khang, thậm chí tất cả tu sĩ của nước Kim Ưng này, cảnh giới đại diện cho thực lực. Ví dụ như Địa Tiên Long Môn chắc chắn có thể trấn áp Địa Tiên Thần Hoá, Địa Tiên Bất Tử tất nhiên sẽ áp chế Địa Tiên Động Thiên.
Sở dĩ như vậy là vì xưa nay bọn họ luôn tu hành theo từng bước một, không ai có thể đạt tới cực hạn, cũng chẳng ai có thể đi sâu thăm dò ở một cảnh giới nào đó. Nếu có người làm được thì chắc chắn sẽ không ở lại một nơi nhỏ bé như nước Kim Ưng.
Phúc Trường Linh giận dữ quát: “Câm miệng! Vương gia làm gì có thời gian để nói với con những chuyện này. Lui xuống!”
Ngô Bình cười bảo: “Không sao. Ta cũng đang rảnh rỗi, chi bằng tìm chút chuyện để làm”.
Anh hỏi Phúc Khang: “Cậu đã đạt cảnh giới Long Môn, vậy có biết Long Biến hay không?”
Phúc Khang ngẩn ra: “Long Biến? Đó là gì?”
Ngô Bình nói: “Long Biến là thứ quan trọng của cảnh giới Long Môn, chỉ có Long Biến mới có thể thay da đổi thịt. Tất nhiên, hầu hết tu sĩ đều chỉ đi qua giai đoạn này chứ không biết đến Long Biến”.
Phúc Dung chớp mắt hỏi: “Vương gia, ngài chưa phải là Địa Tiên Long Môn nhỉ?”
Ngô Bình đáp: “Ừm. Ta vừa ngưng tụ thai thần, còn cách một quãng nữa mới đến cảnh giới Long Môn”.
Phúc Dung bĩu môi: “Ngài chưa đạt đến cảnh giới Long Môn, sao lại biết rõ như vậy?”
Ngô Bình nói: “Thế bàn về cảnh giới Linh Biến đi. Hai cô cậu đều trải qua cảnh giới Linh Biến rồi, cảm thấy cảnh giới Linh Biến là trạng thái thế nào?”
Phúc Khang đáp: “Linh Biến chính là biến năng lượng thành vật thật”.
Ngô Bình bảo: “Nói chính xác hơn, là tinh thần can thiệp vào vật chất. Cậu có biết mức độ can thiệp vào vật chất của tinh thần có thể đạt đến mức độ nào không?”
Phúc Khang không đồng tình: “Chỉ là vật chất hoá năng lượng thôi mà, còn có gì khác nữa ư?”
Nói đoạn, cậu ta liền vung tay lên, trong không trung xuất hiện một thanh trường kiếm. Đây chính là kiếm do cậu ta ngưng tụ từ pháp lực, là một chiêu của Linh Biến.
Ngô Bình bảo: “Cái này chỉ là trò cỏn con thôi. Tu sĩ Linh Biến cự phách còn có thể chuyển hình đổi bóng, lên chín tầng mây đoạt trăng, xuống âm ty bắt ma quỷ. Cơ thể tu sĩ Linh Biến có thể cao lớn đến mức đội trời đạp đất, cũng có thể nhỏ bằng hạt bụi li ti. Khi họ hành động, sông núi có thể thay đổi, trăng sao không còn soi sáng, quỷ thần cũng phải khiếp sợ”.
Phúc Khang không nhịn được cười: “Theo cách nói của Vương gia, tu sĩ Linh Biến há chẳng phải còn giết được Hư Tiên ư? Có thể sao?
Ngô Bình cười: “Nếu cậu đã khiêm tôn xin chỉ dạy, tất nhiên ta sẽ cho cậu mở mang tầm mắt”.
Dứt lời, anh đột nhiên biến thành một tia chớp, trong nháy mắt đã vút lên bầu trời thành An Lạc.
“Ầm”.