Thần Y Trở Lại
Chương 3211
Chương 3211
Anh cảm thấy thật khó tin. Như vậy tức là Chu Chu sống từ thời đại Tiên quốc và ngủ say đến tận bây giờ!
Anh không hỏi tiếp nữa, chỉ dịu dàng xoa đầu cô bé thủ thỉ: “Chu Chu, anh dẫn theo nhiều chị gái lắm. Em sống chung với họ được không?”
Chu Chu rất vui vẻ đáp: “Được, em ở một mình buồn lắm”.
Ngô Bình gọi mấy người Hanami Tsukihime tới. Chu Chu rất khéo miệng, chào hỏi từng người một.
Nơi đây có rất nhiều phòng ở, cho dù trải qua bao nhiêu năm tháng cũng không bị tổn hại gì. Theo như lời Chu Chu nói thì đây vốn là phủ của tiên tướng, nhà của cả gia đình cô bé.
Sau khi thu xếp chỗ ở cho đám người Hanami Tsukihime, anh bèn gọi Tử Phi ở trong động Dược tổ ra đây tu hành tạm. Dù sao bên Thiên Đạo Môn, nhà họ Ngụy vẫn còn đang tìm kiếm cô ấy để tiêu diệt.
Tử Phi cũng rất hài lòng với môi trường sống ở đây, quyết định đột phá luôn để trở nên mạnh hơn, chuẩn bị sau này trả thù.
Ngô Bình nói với Hanami Tsukihime: “Tu vi của em quá yếu. Anh phải dùng phương pháp y thuật để nâng cao tu vi cho em mới được”.
Hanami Tsukihime vui mừng đáp: “Cảm ơn Huyền Bình Quân. Đúng là em cần phải mạnh hơn nữa”.
Y thuật của Ngô Bình không ngừng tăng lên theo tốc độ tăng tu vi. Hiện giờ anh chắc chắn bản thân có thể giúp Hanami Tsukihime tăng tu vi lên cảnh giới Nguyên Anh mà không lo ảnh hưởng đến việc tu hành sau này của cô ấy.
Trước tiên anh cho cô ấy dùng một viên Âm Dương Luyện Hình Đan cấp truyền kỳ. Nhờ viên đan dược này, thể chất của cô ấy sẽ được nâng cấp.
Anh nhanh chóng giúp cô ấy ngưng tụ ra nguyên thần, rồi lại dùng lửa thần hỗn mang và sức mạnh sấm sét rèn luyện hình thần cho cô ấy đạt tới cảnh giới Thuần Dương viên mãn.
Hai ngày sau, cảnh giới của Hanami Tsukihime đã tăng lên Linh Biến. Sau đó, anh cho cô ấy thời gian thích nghi với thể chất hiện tại của mình rồi mới nâng tu vi tiếp.
Anh có thể giúp người khác tăng tu vi dễ dàng như vậy là vì anh chịu chi. Chỉ riêng Âm Dương Luyện Hình Đan đã là thứ quý giá không phải ai cũng được dùng, cộng thêm y thuật tài tình của anh mới có được hiệu quả như hiện giờ.
Tiếp đó, anh lại lần lượt giúp Shimizu, Hoshi và Miyo tăng tu vi lên cảnh giới Linh Biến.
Các cô gái còn lại đều có tư chất tầm thường nên không nhất thiết phải bồi dưỡng. Ngô Bình cho bọn họ sống tạm trên đảo, đợi khi nào liên lạc được cho người nhà thì có thể rời đi.
Sau khi giúp được bốn cô gái, anh quyết định đi tìm dì Hổ và Hổ Bảo.
Anh đi tới nơi từng là lối vào, phát hiện nó đã biến thành một hòn đảo hoang không người.
Thế là anh phải liên lạc với dì Hổ. Chốc lát sau, trước mặt anh hiện ra một không gian vòng xoáy. Anh dứt khoát bước vào.
Giây tiếp theo, trước mặt anh là một thế giới vô cùng rộng lớn. Dì Hổ khổng lồ hiện ra. Dì Hổ đang tươi cười chờ anh ở đó.
“Dì Hổ!”, Ngô Bình mỉm cười chào.
Dì Hổ nói: “Huyền Bình, cuối cùng cậu cũng đến rồi”.
Ngô Bình nhìn quanh quất mà không thấy Hổ Bảo, bèn hỏi: “Hổ Bảo đâu mất rồi?”
Dì Hổ đáp: “Tôi cũng không biết nó la cà ở đâu, chắc lại đánh nhau với con hoàng long kia rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Hoàng long?”
Dì Hổ “ừ” một tiếng: “Một con hoàng long còn nhỏ, chắc là vừa thức tỉnh. Nó chọc Hổ Bảo nhà tôi nên hai đứa đánh nhau mười mấy hiệp, đứa nào cũng không chịu thua”.
Ngô Bình đáp: “Để tôi đi xem!”