Thần Y Trở Lại
Chương 3203
Chương 3203
Tiêu Thái Tôn nói: “Trương Tiểu Bình là niềm kiêu hãnh của cả Thiên Đạo Môn, dĩ nhiên tôi sẽ không hạn chế nó. Nếu có thể gia nhập vào Lôi Cảnh thì quá tốt rồi, nhưng cậu có thể sẽ không có cơ hội này”.
Chu Tử Phong nói: “Ý của giáo chủ Tiêu là Trương Tiểu Bình còn có thể phá Phong Cảnh?”
Tiêu Thái Tôn: “Phong Lôi tương xứng, nó đã phá được Lôi Cảnh thì khả năng phá được Phong Cảnh rất lớn. Sau đó nó chắc cũng có thể phá được Thủy Cảnh, như thế nó có thể phá được bốn trong Bát Cảnh. Đến lúc đó tám tông hợp nhất, nó chính là Chuẩn tông chủ”.
Ánh mắt Chu Tử Phong lóe sáng: “Tám tông hợp nhất, đây chắc là chuyện lớn kinh thiên động địa”.
Viêm Liệt cười mỉa: “Các người lạc quan quá rồi. Đồ trong Phong Cảnh có yêu cầu rất cao về cảnh giới, bây giờ cậu ta không thể đi vào trong”.
Tiêu Thái Tôn ngạc nhiên: “Yêu cầu với cảnh giới? Sao tôi không biết chuyện này?”
“Là tôi nói cho ông ta”, một cơn gió thổi qua, một người trung niên đồ xanh xuất hiện, nho nhã anh tuấn, đội khăn vuông, tay cầm cây quạt gấp.
Người đến là tông chủ Phong Tông, Triệu Thanh Dương.
Tiêu Thái Tôn: “Tông chủ Triệu, tại sao đồ trong Phong Cảnh lại có yêu cầu với cảnh giới?”
Triệu Thanh Dương: “Đồ trong Phong Cảnh là mắt gió đầu tiên được sinh ra trước khi thế giới được mở, sau đó nó được đại tài luyện hóa thành phong châu, trở thành một phần của bàn bát quái Tiên Thiên. Bởi vì nó đã từng được luyện hóa nên phải hàng phục, ít nhất cũng phải là địa tiên cảnh giới Long Môn”.
Tiêu Thái Tôn khẽ thở dài: “Ý trời! Tôi cứ nghĩa Trương Tiểu Bình có thể phá vỡ Bát Cảnh càng sớm càng tốt, khiến bàn bát quái Tiên Thiên xuất hiện lại lần nữa”.
Mấy người họ nhìn nhau, dã tâm của Tiêu Thái Tôn quá lớn.
Viêm Liệt: “Tiêu Thái Tôn, ông đang nằm mơ sao? Quái bàn Tiên Thiên là pháp khí của Hồng Mông Đạo Tổ, cho dù nó xuất hiện, ai có thể khống chế được?”
Tiêu Thái Tôn: “Một khi quái bàn Tiên Thiên xuất hiện, Trương Tiểu Bình sẽ là chủ nhân. Có bảo vật này, ai có thể đánh lại nó? Hơn nữa, Thiên Đạo Môn của chúng ta cũng sẽ lại lãnh đạo quần tiên và chỉ huy Tam giới”.
Viêm Liệt lắc đầu: “Không thể nào, dù Bát Cảnh đều bị cậu ta phá hết, quái bàn cũng sẽ không xuất thế nữa”.
Tiêu Thái Tôn: “Chuyện này đều có khả năng cả”
Triệu Thanh Dương: “Được rồi, tranh luận chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả, chúng ta cứ xem Trương Tiểu Bình có thể ra khỏi Hỏa Cảnh không trước kìa”.
Trong Hỏa Cảnh, Trương Tiểu Bình đi đến miệng một ngọn núi lửa, miệng núi lửa phun ra thần diệm ba màu, uy lực kinh người, anh ném một miếng sắt vào miệng núi lửa, miếng sắt lập tức bốc hơi.
Anh nghiến răng nghiến lợi, dùng Lôi Niệm bảo vệ thân thể, bay qua miệng núi lửa, ngọn lửa ba màu bên dưới đang hừng hực thiêu đốt, cho dù có thần niệm bảo vệ, anh vẫn cảm thấy đau đớn, thậm chí còn ngửi thấy mùi thịt của mình đang bị nướng.
“Long Hổ Kim Đan, kết!”
Anh hét lên một tiếng, thần hồn giảm xuống, chân khí tăng lên, thần khí giao hòa vào đan điền biến thành dược khí.
Lúc này Trương Tiểu Bình hệt như một luyện đan sư xuất chúng, cả người anh là lò luyện đan, dựa vào thần hỏa ba màu trong miệng núi lửa trợ giúp, luyện chế ra Long Hổ Kim Đan này.
Uy lực của ngọn lửa buộc Trương Tiểu Bình phải tập trung toàn bộ sự chú ý, thần khí xoay chuyển, tự động bắt đầu một loạt sự thay đổi chẳng hạn như đan biến, linh động, thu đan.
Anh vô thức hoàn thành một loạt thay đổi như thể đã luyện tập vô số lần.
Khoảng vài giây, chân khí và thần hồn đã hoàn toàn dung hợp vào nhau, ngưng tụ thành một viên Kim Đan hình tròn, sáng lấp lánh.