Thần Y Trở Lại
Chương 3167
Chương 3167
Ngoài việc cảm thấy bất ngờ, Trương Tiểu Bình còn bị thu hút bởi những thông tin có liên quan đến tu hành. Giai đoạn đầu của tu luyện là luyện lực, sau đó là cảnh giới Luyện Khí, cảnh giới Luyện Thần, cảnh giới Trúc Cơ.
Những giai đoạn này tốt nhất nên tu luyện trước tuổi mười tám, vì ở độ tuổi này cơ thể con người đạt trạng thái tốt nhất, mà anh đã sắp mười bảy rồi, vừa hay có thể tu luyện.
“Bây giờ khắp nơi đều là tu sĩ phi thiên độn thổ, mình vẫn luôn mơ ước được như họ. Bây giờ mình có được tư liệu tu hành thì tại sao lại không tu luyện như họ chứ?”
Hai mắt Trương Tiểu Bình sáng lên, anh ngồi xếp bằng trong quan tài, bắt đầu luyện lực.
Sức mạnh trong cơ thể sau khi được đánh ra sẽ là Kình. Nhập môn có thể đánh ra được Minh Kình, sau đó còn có Ám Kình, Hóa Kình. Sau khi đạt được Hóa Kình thì xem như sức mạnh đã đạt yêu cầu.
Đương nhiên, nếu như Trương Tiểu Bình yêu cầu cao đối với bản thân, anh có thể tiếp tục tu luyện cao hơn, lên đến tiên kình. Nếu có thể luyện được tiên kình thì anh sẽ có thể luyện tinh hóa khí, trở thành tu sĩ luyện khí.
Trương Tiểu Bình không ngờ tư chất của mình lại tốt đến thế, thông minh bẩm sinh, mới luyện một lát thì đã luyện được minh kình rồi.
Anh đấm một đấm, xương cốt toàn thân chấn động, không khí phát ra tiếng nổ như pháo.
Anh vui mừng, nhún người, nhảy ra khỏi quan tài, lẩm bẩm: “Tìm một công việc, kiếm tiền mua thịt ăn”.
Anh nhảy ra khỏi quan tài, men theo đường ống để lên trên. Anh bước rất nhanh, chẳng bao lâu thì đã ra khỏi mạng lưới ống nước, đến đường lớn.
Lên đến mặt đường, anh mới để ý thấy chiếc áo rách rưới của mình, dáng vẻ thế này thì chỉ e khó có thể tìm được việc.
Trương Tiểu Bình lang thang dọc đường rồi nhìn thấy ở một mảnh đất trống cách đó không xa có một đám người đang bốc hàng, tất cả đều là những kiện hàng lớn, cần phải bốn, năm người hợp sức mới chuyển xuống được.
Trương Tiểu Bình liếc nhìn rồi bước thật nhanh qua: “Ông chủ, còn cần người nữa không?”
Ông chủ là một người đàn ông trung niên tầm năm mươi mấy tuổi, ông ta thấy Trương Tiểu Bình là một thiếu niên lem luốc gầy gò, không giống với người có sức khỏe nên nói: “Không cần”.
Trương Tiểu Bình: “Ông chủ, tôi khỏe lắm, cũng biết làm việc, ông cứ xem rồi trả tiền “.
Ông chủ nghe anh nói vậy thì bất giác nhìn lại anh, sau đó chỉ vào một quả cầu đá ở cách đó không xa, nói: “Cậu nhấc được nó lên thì tôi thuê cậu”.
Quả cầu đá được dùng để chặn đường, nặng trăm rưỡi hai trăm ký, người thường vốn không thể nhấc nổi.
Trương Tiểu Bình nghiến răng rồi đến bên cạnh quả cầu đá, dùng tay trái đẩy nhẹ một cái thôi thì đã đẩy lệch quả cầu sang một bên, sau đó tay phải giữ chặt phần dưới quả cầu, “ha” lên một tiếng, thế là nhấc bổng quả cầu đá qua ngang đầu.
Một vài công nhân bốc vác đang đứng hóng hớt để chê cười anh nhưng lại không ngờ anh có thể dễ dàng nhấc quả cầu đá cao quá đầu.
Ông chủ hơi ngạc nhiên, đối với người thường thì Trương Tiểu Bình đã là đại lực sĩ trong mắt ông ta rồi.
Trương Tiểu Bình hỏi: “Ông chủ, vậy được chưa?”
Ông chủ: “Thả xuống đi, sau này cứ đi theo tôi”.
Trưởng Tiểu Bình vui mừng, đặt quả cầu đá xuống, bắt đầu cùng các công nhân bốc hàng. Anh có sức khỏe nên bốc hàng rất vững, một số kiện hàng lớn và nặng đều để cho anh bốc, tốc độ chuyển hàng cũng được tăng lên rõ rệt.
Sau khi chuyển hết một xe hàng, ông chủ mỉm cười, nói: “Nhóc con, làm khá lắm, cậu tên gì?”
Trương Tiểu Bình mỉm cười, nói: “Ông chủ, tôi tên Trương Tiểu Bình”.