Thần Y Trở Lại
Chương 3140
Chương 3140
Vì chỉ có thể giữ lại năm người nên Ngô Bình chẳng còn cách nào khác, chỉ đành đuổi đánh mấy tên không vừa mắt.
Có một người trông ngầu như Lư Tuấn Phi vậy, Ngô Bình bước tới, đá tên đó văng ra xa.
Cuộc chiến nhanh chóng kết thúc, sau năm phút, chỉ còn năm người còn trụ lại. Mấy người lớn tiếng lúc ban đầu đều đã bị Ngô Bình đánh cho bò ra đất.
Có rất nhiều đệ tử Thiên Đạo môn đến xem, đứng ở xung quanh, nhìn thấy Ngô Bình dũng mãnh như thế thì đều rất kinh ngạc, bàn tán xôn xao.
“Chậc chậc, xem chừng Thiên Đạo môn lại sẽ có thêm một dũng sĩ nữa, không biết so với Quản Long Phi thì thế nào?”
“Tôi thấy có thể thực lực của anh ta không yếu hơn Quản Long Phi đâu. Hehe, lần này có kịch hay xem rồi”.
“Tu vi của Quản Long Phi cao hơn anh ta, chuyện này khó nói lắm. Nhưng bây giờ anh ta đã mạnh mẽ đến vậy rồi, nếu như đạt đến cảnh giới của Quản Long Phi thì nhất định có thể giế t chết Quản sư huynh ngay lập tức”.
“Tôi có một người bạn, là đệ tử của Thiên Địa kiếm tông, nên biết anh ta. Anh ta tên Trương Tiểu Bình, là thiên kiêu của Thiên Địa kiếm tông, còn là thầy luyện đan tử bốn sao nữa”.
“Gì cơ? Thầy luyện đan tử bốn sao sao? Lợi hại thật, lần này Thiên Đạo môn của chúng ta nhặt được vàng rồi. Nhất định chúng ta phải làm quen với anh ta, nói không chừng có thể giúp chúng ta luyện đan”.
“Anh đừng có nằm mơ nữa, người ta là thiên kiêu đấy, sẽ để ý đến anh sao?”
Trưởng lão phụ trách nói: “Vòng đấu loại kết thúc, năm người đi theo ta”.
Năm người rời khỏi quảng trường, đến trước một điện lớn, rồi lại bốc số lần nữa. Lượt này, số của Ngô Bình là chín.
Trưởng lão nói: “Sáng mai bắt đầu đánh luân phiên, đừng đến trễ đó”.
Ngô Bình lấy số xong thì định đi, Tử Phi kéo anh lại, nói: “Ngày mai thi rồi, anh đừng đi, lát nữa em dắt anh đến chỗ này”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Chỗ nào?”
Tử Phi nói: “Chợ thiên Côn Luân, nghe nói chưa?”
Ngô Bình: “Là chợ sao?”
Tử Phi gật đầu: “Chợ thiên Côn Luân là chợ lớn nhất ở Côn Luân, chắc chắn ở đó có thứ mà anh muốn”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.
Hai người họ rời khỏi Thiên Đạo môn, đi được hơn nghìn dặm thì đến chợ Thiên Côn Luân.
Lúc này Ngô Bình mới biết tại sao lại gọi nơi này là chợ Thiên, khu chợ này nằm giữa không trung, những chiếc phi thuyền khổng lồ cùng những cung điện đứng sừng sững, e là cũng có đến mấy trăm nghìn chiếc, phân bố rải rác khắp không trung.
Bên ngoài có bốn cổng lớn, bên trên viết bốn chữ “Chợ Thiên Côn Luân”.
Ngô Bình nói: “Quả thật rất to”.
Tử Phi: “Trong đó có thư đồng chạy việc, anh muốn mua gì thì cậu ấy có thể dắt chúng ta đến đúng nơi bán thứ đó”.
Bước vào cổng thì thấy bên trong có rất nhiều người đang bay tới bay lui, một thư đồng mặc đồ đỏ bước đến, cười nói: “Công tử muốn đến khu vực nào? Tôi có thể dẫn đường”.
Ngô Bình cũng không có thứ gì đặc biệt muốn mua nên nói: “Không cần đâu, tôi tự xem được rồi”.
Anh nói xong thì kéo Tử Phi bay về phía một cung điện gần nhất. Trước cửa cung điện có một quảng trường nhỏ, lúc này đang có mấy chục người đang đứng chờ.