Thần Y Trở Lại
Chương 3092
Chương 3092
Người kia lấy một viên châu ra, bên trong có các phù văn kỳ diệu. Ông ấy đi đến trước ngôi nhà trúc, sau đó thi triển hạt châu. Ngay sau đó, hạt châu đã loé sáng rồi rơi xuống đất.
Trong màn sáng ấy, một cảnh tượng diễn ra trong quá khứ đã xuất hiện, Liên Thành Tượng dẫn Ngô Bình đến trước nhà trúc rồi hai người nói gì đó, tiếp theo Ngô Bình đã đi vào trong.
Sau đó là đến cảnh tượng bên trong nhà, Ngô Bình chỉ đứng im một chỗ, nhưng xung quanh anh không hề có bình và chén quý của Long Tượng Thiên Tôn xuất hiện.
Người kia tiếp tục tua ngược thời gian, mọi người đã nhìn thấy tu sĩ tên Nguyên Hổ lẻn vào trong nhà trúc rồi quan sát xung quanh, sau đó đã cầm cốc Kim Phượng và bình Long Đảm đi.
Thấy thế, Nguyên Hổ biến sắc mặt rồi run giọng nói: “Viện trưởng, tôi… tôi không cố ý lấy trộm đồ đâu, là Liên Thành Tượng bảo tôi làm vậy”.
Liên Thành Tượng nổi điên nói: “Vớ vẩn! Tôi bảo anh trộm đồ khi nào? Anh giỏi nhỉ, mình trộm đồ mà dám vu oan cho thầy Ngô, không thể tha thứ được”.
Nguyên Hồ đần mặt ra, đang định giải thích thì Long Tượng Thiên Tôn dã vung tay lên khoá miệng hắn lại.
Long Tượng Thiên Tôn không phải kẻ ngốc, đương nhiên ông ta biết chuyện này có liên quan đến đứa cháu bên ngoại của mình. Nhưng dẫu sao Liên Thành Tượng cũng là cháu của ông ta nên ông ta phải lấp li3m chuyện này phòng hậu hoạ.
Khoá miệng Nguyên Hổ xong, Long Tượng Thiên Tôn cười nói: “Ra là hiểu lầm, thầy Ngô, cậu đã được rửa oan rồi”.
Vị quan triều đình nói: “Tổng đốc Ngô, bệ hạ bảo nếu rảnh thì mời người vào cung chơi”.
Ngô Bình: “Thần nhất định sẽ đến”.
Vị quan triều đình gật đầu nói: “Lão nô là thái giám của nha môn, Tổng đốc cứ gọi là Trác công công”.
Ngô Bình: “Phiền Trác công công phải vất vả đến đây rồi”.
Trác công công xua tay: “Chuyện nhỏ thôi”.
Dứt lời, Trác công công nhìn sang Long Tượng Thiên Tôn rồi nói: “Viện trưởng, xin cáo từ”.
Trác công công đi rồi, Long Tượng Thiên Tôn lại sầm mặt nói: “Thầy Ngô, kiểm tra giáo viên ba sao phải chờ đến cuối năm nên cậu cứ về đi”.
Ngô Bình biết Long Tượng Thiên Tôn cố ý không kiểm tra cho mình, anh rất bực nhưng giờ không thể làm gì được nên đành nói: “Được”.
Ngô Bình rời khỏi đó rồi về chỗ ở của mình, anh về thì không thấy nhóm Diệp Huyền đâu. Hỏi thăm mới biết là nơi đây đã bị học viện thu hồi, nhóm Diệp Huyền cũng bị đuổi khỏi học viện.
Ngô Bình tức điên người, anh vung tay chém một đường kiếm lên cao. Đường kiếm ấy chẻ đôi không gian, để lộ ra hư không tăm tối! Đường kiếm của anh rơi xuống khiến ai trong học viện Võ Đạo cũng phải dựng tóc gáy.